Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đương Cẩu Ái Thượng Miêu

Chương 14

« Chương TrướcChương Tiếp »
(Tình yêu có giới hạn sao? Anh không biết. Anh chỉ biết, càng khám phá ra nhiều điều trong cuộc sống của em, anh lại càng yêu em hơn)

Ngoài miệng ngưa ngứa, nhịn không được mà hé môi ra, ngay lập tức có vật gì đó mềm mại ấm nóng tiến vào, tuỳ ý trêu đùa đầu lưỡi y.

“Ngô….” Nếu không tỉnh y sẽ không là nam nhân. Đằng Niệm vẫn nhắm hai mắt, nhưng hai tay lại chủ động ôm lấy cổ nam nhân, kéo hắn lại gần mình, làm cho nụ hôn càng thêm tiến sâu.

“Yêu tinh này….” Cao Phi thấp giọng lẩm bẩm. Vốn là muốn gọi y rời giường, ai ngờ lại bị y gợi lên dục hoả, vì thế hắn cũng không khách khí, trực tiếp đè người kia xuống.

Đằng Niệm dùng sức đem Cao Phi đặt ở dưới thân, rốt cuộc mở mắt, hai tay chống ở bên sườn Cao Phi, kéo ra một chút khoảng cách. “Đại Cẩu tiên sinh vẫn luôn gọi người khác rời giường như vậy sao?”

“Em không phải vẫn âm thầm ghét bỏ anh không hiểu tình thú?” Cao Phi không đáp hỏi lại. “Nhưng loại tình thú này, không phải luyện tập nhiều mới có sao?”

Đằng Niệm nhìn hắn một lát rồi bật cười, sau đó leo xuống giường nhưng lại bị Cao Phi một phen giữ lại.

“Uy….” Cao Phi ẩn nhẫn lửa dục trong người, thanh âm vừa bất mãn lại không biết làm sao.

Đằng Niệm quay đầu lại, nhướn mày. “Không phải gọi em rời giường ăn cơm sao?”

“…….” Cao Phi chỉ chỉ thân dưới của mình đã muốn đứng lên. “Nó cũng đói”.

“Trước chịu đựng đi”. Đằng Niệm dứt khoát nói, nhẹ nhàng tránh khỏi tay hắn. “Hoặc là dùng tay phải vạn năng của anh, phòng tắm ở ngay sau cánh cửa kia”.

…… Được rồi, người ‘vô tình’ như vậy đúng là đần tiên hắn gặp phải. Nhìn Đằng Niệm ra khỏi phòng, Cao Phi nằm ngửa ra trên giường, trên mặt hiện lên nét cười ôn nhu.

Y đã trở lại, trở về chốn bên cạnh hắn. Không cần chịu đựng nhung nhớ, cũng không cần phải đối với màn hình điện thoại động dục.

Dọn xong bàn cơm đầy đủ sắc hương, Đằng Niệm mỉm cười, cầm đũa gắp một miếng vịt quay, hương vị thật không tồi. Đại Cẩu tiên sinh đương nhiên sẽ không nấu cơm, tất cả đều là đồ ăn mua bên ngoài. Nếu về sau sống cùng nhau, chỉ sợ y sẽ là người đàn ông nội trợ trong gia đình.

Từ từ, vừa rồi có phải y nghĩ đến chuyện ‘về sau sống cùng nhau’? Đằng Niệm ngẩn người, thẳng đến khi phòng ngủ vang lên tiếng mở cửa, y quay đầu nhìn nam nhân đang đi ra, trêu tức thiêu mi. “Nhanh như vậy?”

Cao Phi nhìn y một cái, kéo ghế ra ngồi xuống, sau đó lấy bát trước mặt Đằng Niệm xới cơm cho y.

Đằng Niệm nhận lấy, khoé mắt cong cong. “Cảm ơn”.

“Tối nay….” Cao Phi dò hỏi.

“Không được”. Đằng Niệm lập tức trả lời, khoé mắt vẫn cong cong, cả người trông cực kỳ vô hại. “Vết thương lúc trước còn chưa khỏi, trừ phi – ”

“Trừ phi cái gì?” Cao Phi còn làm ra bộ dáng học sinh tiểu học cực kỳ nghiêm túc học tập.

Đằng Niệm nhếch lên khoé miệng. “Trừ phi Đại Cẩu rửa sạch mông, nằm sẵn trên giường chờ em đến lâm hạnh”.

“…….” Cao Phi giật giật khoé miệng, sau đó mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, yên lặng ăn cơm.

Mắt thấy uy hϊếp có hiệu quả, Đằng Niệm vừa lòng mỉm cười, bắt đầu hưởng thụ, ách, bữa cơm thành phố đã lâu.

Ăn xong cơm, Cao Phi tự giác đi rửa bát, sau đó ngồi xuống sofa, kề sát vai Đằng Niệm, xem TV.

Đằng Niệm quay đầu, nhướn mày. “Anh không về à?”

“Em đuổi anh?” Cao Phi cũng nhướn mày.

“Cũng không phải”. Đằng Niệm quay đầu lại, tiếp tục xem TV. “Chính là, thấy được mà không ăn được không phải rất khó chịu sao?”

Ác ma. Trong đầu Cao Phi nhảy ra hai chữ này, bất quá –

Cao Phi tà ác cười, ghé sát bên tai Đằng Niệm nói. “Đối với màn hình điện thoại anh còn có thể…. Huống chi hiện tại còn là người thật.…”

Đằng Niệm run rẩy một chút – hơi thở của Cao Phi quanh quẩn bên tai y, thực rung động.

Cao Phi vuốt ve cổ Đằng Niệm, kéo y quay đầu, sau đó nhắm mắt lại, hôn lên.

Tin tức vẫn đang phát, trên sofa hai nam nhân từ ngồi đã biến thành nằm. Sau đó, hai người bằng bàn tay phải vạn năng cùng nhau trải qua một đêm tiêu hồn.

~~~~~ * ~~~~~ * ~~~~~ *

“Tổng tài sớm!” Chờ thang máy, từng tốp nhân viên cũng đi vào, cùng hắn nhiệt tình chào hỏi.

Cao Phi mỉm cười gật đầu với bọn họ. “Sớm”.

“Cao tổng, hôm nay tâm tình không tồi?” Có phần sinh động hơn ngày thường.

“Khá tốt”. Cao Phi cười đáp.

Oa, tâm tình của hắn rất tốt nhe, không biết hôm nay đưa ra yêu cầu tăng lương có được đáp ứng không? Mọi người bắt đầu ở trong lòng suy nghĩ.

Thang máy mở, Cao Phi dẫn đầu đi ra ngoài, thấy được Lý Hải Đông.

“Hi, Cao Phi”. Lý Hải Đông thấy hắn, đi lên vỗ vỗ vai chào hỏi, sau đó nhịn không được mà oán giận. “Ngày hôm qua cậu chạy đi đâu hả? Cứ như vậy đem Cố tiểu thư vứt lại cho tôi, hại tôi rối tinh rối mù”.

“Nga? Cô ấy làm gì cậu?” Cao Phi hỏi. Hôm qua gọi điện cho em gái báo không về nhà xong hắn liền tắt máy, để phòng ngừa thời gian ngọt ngào bị bóng đèn quấy rầy.

“Bắt tôi đi ăn cơm tây, sau đó đưa cô ấy về”. Lý Hải Đông bất đắc dĩ nói. “Tôi phải trả tiền”.

“Được lắm”. Cao Phi sảng khoái trả lời.

Lý Hải Đông hoài nghi nhìn hắn. “Cậu xác định là cậu? Cậu hôm nay – quần áo vẫn là đồ ngày hôm qua, ừm, mùi dầu gội hình như cũng không phải loại thường ngày, đêm qua còn tắt điện thoại….”

“Có vấn đề gì không?” Cao Phi chọn mi, đã đến cửa văn phòng của hắn.

“Vấn đề rất nghiêm túc”. Lý Hải Đông gật đầu, đi theo hắn vào văn phòng. “Cậu lại quen bạn gái?”

Cao Phi ngẫm lại, lắc đầu. “Không phải bạn gái”.

“Vậy, cậu – ” Lý Hải Đông khó hiểu. “Chơi đùa?”

“Tôi là loại người như vậy sao?” Cao Phi hỏi lại.

“Không phải, cho nên mới kỳ quái”. Lý Hải Đông vẻ mặt dấu chấm hỏi.

“Lần sau sẽ tìm cơ hội cho các cậu gặp mặt”. Cao Phi nói. Kỳ thật bọn họ không phải đã biết nhau sao…. Nghĩ nghĩ, đột nhiên rất muốn thấy vẻ mặt Lý Hải Đông khi gặp người kia, vì thế quyết định trước không nói rõ ràng.

“Được rồi”. Lý Hải Đông nhún vai, cũng không quá để ý. “Vậy tôi ra ngoài trước”.

“Ừ”.

Chờ cửa văn phòng đóng lại, Cao Phi lấy ra điện thoại, nhìn gương mặt hấp dẫn của Đằng Niệm trên màn hình, còn có nét cười thản nhiên kia.

Lý Hải Đông bắt đầu gọi bạn gọi bè, còn liên lạc với cả bạn đại học ở Thượng Hải để tụ hội một trận, nói cái gì mà, có thể mang theo người nhà, a không, nhất định phải mang theo người nhà.

Hiểu được ý đồ của tiểu tử này, Cao Phi cũng không ngại, hỏi Đằng Niệm, Đằng Niệm vừa vặn rảnh rỗi, đáp ứng đi.

Tan làm, lái xe đến nhà Đằng Niệm. Đằng Niệm đã cho hắn chìa khoá nhà y, trên cơ bản mỗi ngày hắn đều ghé qua, nhưng rất ít khi qua đêm, vì lo lắng còn em gái trong nhà. Hắn cũng từng dò hỏi Đằng Niệm có muốn chuyển qua nhà hắn ở, Đằng Niệm luôn cười nhạt nói. “Tiểu Đình biết thì không hay lắm…. hàng xóm nhà anh cũng sẽ phỏng đoán quan hệ của chúng ta, anh và em thì không sao, nhưng truyền đến tai tiểu Đình thì sao?”

Hắn không có gì phản bác.

Thở dài, lấy ra chìa khoá mở cửa. Đằng Niệm đang ngồi ở một góc phòng khách, vẽ sơ đồ phác thảo gì đó, thấy hắn đến, quay đầu cho hắn một cái mỉm cười.

Cao Phi tiến lên, ôm eo y, hôn tai y.

“Đừng nháo”. Đằng Niệm cười trốn. “Chờ em thay quần áo”.

“Anh giúp em”. Trận địa dời đến bên cổ.

“Không cần”. Đằng Niệm sáng suốt cự tuyệt. “Đi, đến sofa ngồi, chờ em ra”.

Cao Phi không cam lòng buông tay.

“Ngoan!” Đằng Niệm cười, hôn lên khoé miệng hắn.

Đằng Niệm lần thứ hai xuất hiện ở phòng khách, y đã đổi sang một thân tây trang, thắt cà vạt đỏ.

“Thế nào?” Đằng Niệm hỏi. “Mặc tây trang có quá nghiêm túc không, tóc cũng hơi dài rồi”.

“Đẹp lắm”. Cao Phi mở hai tay khoát lên sofa, mắt chăm chú dõi theo Đằng Niệm.

Bị nhìn như vậy hồi lâu, Đằng Niệm nháy nháy mắt. “Em biết em rất tuấn tú, nhưng anh cứ nhìn mãi như vậy thì sẽ đến muộn đó, Đại Cẩu tiên sinh”.

Cao Phi lúc này mới không tình nguyện đứng lên.

Đằng Niệm giúp hắn chỉnh lại cà vạt, mỉm cười, sau đó cùng nhau ra ngoài.

Hẹn gặp tại một quán bar không quá ầm ĩ. Cao Phi bọn họ đương nhiên là đôi cuối cùng xuất hiện. Xem ra Lý Hải Đông lúc trước đã khẩn cấp đem tin Cao Phi sẽ mang người nhà đến truyền ra. Tất cả mọi người đều muốn biết ai có thể bắt được tâm Cao Phi hắn.

Lâm Húc đương nhiên biết đáp án, nhưng vẫn ôm theo bà xã đến, ngồi chờ kịch vui.

Lúc Cao Phi và Đằng Niệm cùng vào ghế lô, Lý Hải Đông thực kinh ngạc. “Đằng Niệm, cậu cũng tới à?”

“Đúng a, không mời trước mà đã đến, thật ngại quá”. Đằng Niệm chớp chớp mắt.

“A, không sao không cần đi”. Lý Hải Đông ngượng ngùng, đợi bọn họ ngồi xuống mới nhớ tới hỏi Cao Phi. “Cao Phi, ‘người nhà’ của cậu đâu?”

Không khí đang sôi nổi lập tức yên tĩnh. Cao Phi chọn mi. “Không phải mang đến rồi sao?”

“Chỗ nào?” Lý Hải Đông nghi hoặc, mọi người cũng ồn ào, Cao Phi đang đùa họ?

Đang bắt tay chào hỏi với Đằng Niệm, Lâm Húc rốt cuộc nhịn không nổi ôm bụng cười ra tiếng, thành công đem lực chú ý dẫn lại đây.

“Nhìn tôi làm gì?” Lâm Húc cười thở gấp nói. Nữ nhân bên cạnh hoài nghi nhìn anh.

“Đến, bà xã, làm quen một chút, đây là Đằng Niệm”. Lâm Húc ôm vợ, nói. “Là nhà thiết kế, chính là cái vị mới đi dạy học từ Quý Châu về ấy”.

“Từ Quý Châu về?” tiểu nữ nhân chớp mắt mấy cái. “Họ ‘Đằng’…. Anh sao lại không nói sớm cho em biết!” Đánh chồng một cái, sau đó vươn tay với Đằng Niệm. “Xin chào, tôi là Lý Thanh Thanh, là vợ của Lâm Húc”.

“Xin chào”. Đằng Niệm bắt tay với cô.

“Uy uy, rốt cuộc là chuyện gì đây?” Mọi người còn lại bất mãn, ồn ào nói.

“Được rồi”. Lâm Húc buông tay, nhìn hai diễn viên chính vẻ mặt xem kịch vui không hề có dấu hiệu ‘thẳng thắn’, mà đám người kia thì quá trì độn. “Cao Phi không phải mới quyên góp xây một trường tiểu học sao?”

“Thì sao?”

“Tên là ‘Đằng Phi’ đó thôi”.

“Nga, là tên công ty hắn”.

“Không”. Một diễn viên chính mở miệng. “Là ‘Đằng’ trong ‘Đằng Niệm’ ”.

Mọi người im lặng, Đằng Niệm cũng kinh ngạc, quay đầu nhìn Cao Phi. Người phía sau hướng y nhún vai, nháy nháy mắt.

Ngang nhiên mắt qua mày lại, còn có lời nói của Cao Phi, tập thể đám đông đều choáng váng.

“…….” Lý Hải Đông nhướn mày, dò hỏi. “Cậu nói ‘không phải bạn gái’, chính là ý này sao?”

“Ừ”. Cao Phi thản nhiên đáp. “Là bạn trai”.

“…… Fuck!”

“Cao Phi cậu có gan!”

“Cao Phi cậu quá lợi hại!”

“Chuyện từ khi nào?”

Trong phòng nhất thời giống như nổ tung, sôi trào không ngừng.

Cao Phi chỉ cười không đáp, nắm lấy tay Đằng Niệm, mười ngón đan xem.

“Uy uy, chúng tôi thấy được đó”. Một vị đại ca nào đó nói. “Tốt xấu gì cũng phải để thời gian cho bọn này giảm xóc tâm lý một chút chứ”.

“Đúng vậy, mặn nồng như vậy – ” Một vị khác cũng xen vào, quay đầu nói với người nhà mình. “Vợ ơi, anh cũng muốn”.

Đằng Niệm cười, mở miệng. “Ân, thật sự là có lỗi, để mọi người ‘kinh hách’ như vậy”.

“Đúng, cho nên phải phạt rượu!” Lý Hải Đông phản ứng lại, đem hai chén rượu đầy bày trước mặt bọn họ. “Uống rượu giao bôi cũng không sao”.

Cao Phi bưng lên chén rượu. “Đằng Niệm không thể uống rượu, tôi thay mặt cậu ấy”.

Nhất thời tiếng huýt sáo nổi lên bốn phía, Cao Phi mặt không đổi sắc uống xong hai chén, Đằng Niệm cầm tay hắn. “Uống chậm một chút”.

Cao Phi cười cười, giữ chặt độ ấm trong lòng bàn tay.
« Chương TrướcChương Tiếp »