Chương 1

Quyển này không chỉ do hư cấu, một phần là thật không giả, có thể tin cũng có thể không tin, nếu như có phụ họa, chỉ là trùng hợp.

Rồi rồi rồi ~~ Ngẫu nhiên phải đi làm… Thấm thoát, cơm đưa đến miệng nhiều năm như vậy, con mọt gạo rốt cuộc cũng phải động tay động chân >-<, ngày hôm nay cuối cùng phải đi làm rồi!

Ngươi hỏi tự nhiên đi làm cái gì? Ha ha! Nói cho ngươi biết cũng được, đương nhiên là làm gia sư! Giỏi lắm phải không!! Sao chứ… Chuyện này không có gì ly kỳ? Hừ, bỗng nhiên đi làm gia sư ngoại ngữ cho người ta đó! Ngoại ngữ a ngoại ngữ, tuy không phải là ngôn ngữ ngoài hành tinh, nhưng đối với ta đây, loại người suốt X cấp liền (thỉnh tự mình tưởng tượng ~) đều không lên lớp nổi, cư nhiên cũng đi dạy kèm cho học sinh cấp ba người ta, quả thực là dạy hư người không biết mệt mỏi, kéo người xuống nước, hồ đồ nhận đệ tử, gà giảng cho vịt nghe mà. Ngươi hỏi vì sao tự nhiên lại nhận được phần công việc này? Ha ha a, đương nhiên là nhờ người quen giới thiệu rồi, cái gọi là người quen giới thiệu chính là giới thiệu hắn xuất tiền, giới thiệu ta cầm tiền của người quen hai bên. Hiểu rồi chứ?

Bất quá trước khi ngẫu nhiên vẫn là giới thiệu thân phận của mình một chút được rồi. Mộc Mộc, nữ, học vấn dù không thể nói là giỏi, tốt xấu gì cũng biết làm toán không sai; tài hoa dù không thể nói là cái gì cũng thạo, nhưng cũng là quyết tâm hướng tới cảnh giới “thạo” kia, gia sản dù không thể nói là có năm sáu em xe, bất quá cũng tới ba bốn chiếc ~~ người không quen gọi là thiên sứ, người quen gọi là yêu quái, thấm thoát, bởi vì ta đây là một loại sinh vật tiến hóa phi thường triệt để, phi thường BT. Nghe kỹ chưa, ta là – đồng – nhân – nữ, cấp bậc

cốt khôi.

(Thiết, có tiếng huýt sáo từ phía sau, cà chua với trứng thối, ~~KAO, sao các ngươi ném ta những thứ này, còn có thể đem về làm trứng sốt cà chua a!) =))))))

Lại nói sinh vật như ta chắc chắn là một tiểu P bình thường ở ven đường, con của loại đồng nghiệp nữ kia a. Ba tuổi xem manga. Năm tuổi đọc đam mỹ. Mười tuổi trở thành quán quân trong một cuộc thi COSPLAY quy mô lớn. Mười hai tuổi trở thành một trong những người thành lập hội đam mỹ lớn nhất trong nước. Mười bốn tuổi, một khóc hai nháo ba thắt cổ uy hϊếp, liền được đi Nhật Bản một chuyến, suýt chút nữa khiến cả nhà phải táng gia bại sản vì mua về một đống toàn bản gốc của manga, CD, OVA, thậm chí còn đem một số tiền lớn để đổi lấy tấm ảnh ngọc có chữ kí của đại nhân XXX – siêu sao giới đam mỹ. Mười lăm tuổi ẩn danh trở thành tác giả trên mạng, chuyên môn viết tiểu thuyết BL, đăng liên tục hơn 180 hồi, chỉ vì nước mắt và oanh tạc của cả vạn người mà đến nay vẫn chưa có chung chương. Mười tám tuổi ở trường học đã trở thành thần long nhất tộc, mỗi ngày nếu không phải online lên mạng thì lui tới GAY BAR, thường xuyên cùng các đồng chí (đồng chí đây là các bạn đồng tính a ^^) danh nhân (tay chơi ^^) xúm lại trên mạng cùng nháo. Đến bây giờ hai mươi tuổi (cái gì, ngươi nói không phải 20, đá này, hơn 20 cũng phải nói là 20, biết chưa!!) ta bắt đầu tu tâm dưỡng tính học làm trò ngoan, ta đã chán ghét những trò chơi vượt quá giới hạn nhưng không có sáng ý, ta đã tu luyện đến cấp bậc cốt khôi rồi, ngươi còn muốn ta thế nào nữa, chẳng lẽ ngay cả cốt cách cũng không giữ được luôn sao?

Cho nên hôm nay đi làm là đã chuẩn bị chu đáo rồi, khoan nói đến chuyện ra dáng chuyên nghiệp, tốt xấu gì cũng phải để cho người khác vừa nhìn đã thấy ta là một sinh viên phẩm chất tốt đẹp, mái tóc nhuộm 7788 cũng thành thành thật thật cột lên cao, bình thường mang kính sát tròng đổi thành kính mắt gọng đen, hảo tỏ ra là một người yêu thích học tập (hoàn hảo là cận thị thật, ân, nhờ phúc mỗi ngày 7 – 8 tiếng đồng hồ dạo trên mạng ~~), trong tay đã sẵn bút ký ngoại ngữ ghi chép được từ lúc chào đời tới nay mang đến cho hắn, tuy là hơi mỏng, chỉ có ba trang giấy…

Knock knock knock… nhẹ nhàng gõ cửa, ra vẻ có tố chất, cười không lộ răng, ra vẻ có giáo dục, thanh âm dịu dàng như tơ… ra vẻ hơi nhút nhát, sợ bị hắn xào.

“Khuông lạp ——“ cửa theo tiếng mà mở, “Đến rồi sao…”

A a a ~~ thanh âm hảo khả ái! Vừa nhìn, oa oa oa…. một… nam hài tử hảo khả ái a!

Da dẻ mịn màng, lông mi thật dài, mái tóc phía trước đơn giản, phía sau được cắt gọn gàng, mũi thẳng mà cao ngất, vóc người thon dài mà không mất đi vẻ cân xứng, khuôn mặt tuấn tú mà không mất đi anh khí, khí chất lỗi lạc mà không mất đi sự nhẹ nhàng khoan thai… Quả thực là tiểu thụ đẹp nhất mà!!! (bắt đầu nuốt nước miếng, cầm máu mũi… Bản tính đồng nghiệp nữ lại rục rịch ~~~)

Ta nhẫn, ta nhẫn, ta nhẫn nhẫn nhẫn ~~~ đây chính là lần đầu tiên đi làm từ lúc chào đời đến nay a, cũng không thể lộ liễu mà bộc lộ bản tính như thế!

“Xin chào, ta hôm nay tới dạy kèm, ngươi là… ” Giả vờ trang nhã, giả vờ thục nữ, giả vờ TMD thật khó chịu.

“Ta là Châu! Xin chào!” Tiểu hài tử hảo ngoan a ~~~~ lễ phép như thế!

“Hôm nay ba mẹ ta ra ngoài rồi, lão sư xưng hô thế nào?”

“Nga, gọi Mộc Mộc lão sư là được rồi, Châu, ngươi học cấp ba rồi a… “ Giờ vờ nghiêm túc hỏi.

“Đúng vậy a!”

“Vậy trình độ ngoại ngữ hiện tại của ngươi thế nào?” Vẫn là lôi kéo làm quen, bất quá dạy kèm cũng phải lý giải hoàn cảnh của học sinh mới phụ đạo tốt được chứ!

“Nga, đây là thành tích học ngoại ngữ học kỳ này của ta, Mộc Mộc lão sư ngươi xem trước một chút đi!” Châu ngoan ngoãn thân thiết đưa ra phiếu điểm.

Lần đầu tiên thi toàn quốc, ngoại ngữ 128, lần thứ hai 135, lần thứ ba, 134, lần thứ tư, 121…

Mụ mụ a ~~~~ tuy biết rằng bài thi ngoại ngữ 150 điểm là cao nhất, nhưng tiểu hài tử này cũng quá lợi hại rồi ~~ ta thi vào trường cao đẳng cũng không có thể cao như vậy!

“Mộc Mộc lão sư, mẹ ta nói muốn ta thi đỗ bằng B, cho nên thành tích như vậy vẫn chưa đạt, còn phải để ngươi phụ đạo nhiều hơn a!” Châu cười tà. Mồ hôi lạnh toát ra toàn thân.

Cuối cùng cũng nghĩ ra, tại sao người quen ngay cả ta một người như vậy cũng yêu cầu đến nhà dạy ngoại ngữ rồi. Rèn luyện hắn chính là rèn luyện ta a a a!

Bình tĩnh, hít thở sâu, hít thở sâu… Huyết áp ngươi không được lên cao, sắc mặt ngươi không được khó coi, chẳng qua chỉ là một tiểu hài tử, bằng tư cách đồng nghiệp nữ BT cấp cốt khôi của ta, ta phải chụp lấy mông ngươi!

Thế nhưng… Thể lực của ta lại không tốt như ta tưởng tượng, một thân mồ hôi lạnh đổ xuống, khí lực chạy mất tiêu, ta đặt mông ngồi xuống, tay còn không tự giác đỡ trước giá sách, “Phần phật –“ Xong, một đống thư tịch trong giá sách thoáng cái rớt xuống dưới, ngực ngẫu chỉ có một ý niệm trong đầu: Chết chắc rồi!

Thế nhưng, thế nhưng, bỗng nhiên… thấy một tựa sách rất quen, nhãn tình sáng lên, quả thực không thể tin được, ta nhịn không được chính mình kích động, nhìn kỹ lần nữa, quả nhiên là bộ “Tuyệt đối lệ nô”.