Sở Mộ ở trong cửa nghe thấy Kiều Quang Chiêu đổi trắng thay đen, cảm thấy rất khó chịu, vì vậy cũng đá vào cửa nói: “ Người hay ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm là anh, thường xuyên trắng đêm không về nhà cũng là anh, anh như vậy thì có tư cách gì nói tôi? Kiều Quang Chiêu, tôi muốn nói với anh lần nữa, chúng ta chia tay rồi, dù anh có đồng ý hay không, cũng không nằm trong phạm vi cân nhắc của tôi!”
Kiều Quang Chiêu lập tức không nói nên lời, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Sở Mộ mạnh mẽ như vậy.
Trong ấn tượng của Kiều Quang Chiêu, Sở Mộ luôn là người ôn hòa, trên gương mặt và ánh mắt luôn tươi cười, là người khiến người ta cảm thấy ấm áp như gió xuân. Đã vậy mấy năm qua, Sở Mộ còn luôn ngoan ngoãn và hoàn toàn nghe theo lời của hắn. Cho nên đừng nói đến cãi vã, vì ngay đến cả việc nói lớn tiếng với hắn thôi, cậu cũng chưa bao giờ nói.
Lúc này Kiều Quang Chiêu mới hiểu rõ hai người đã chia tay, Sở Mộ như này là đang quyết tâm chia tay với hắn.
Chia tay thì chia tay, ngày mai hắn sẽ tìm tình yêu mới và sẽ khiến Sở Mộ phát điên! Kiều Quang Chiêu lại đá cửa, cay đắng nghĩ.
Và mặc dù nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng cả ngày hôm sau Kiều Quang Chiêu cũng không muốn ra khỏi nhà, chứ đừng nói chi đến việc tìm người khác chơi đùa.
Lục Hổ Sinh cũng nhiều lần rủ hắn đi chơi nhưng hắn đều từ chối. Điều này khiến gã ta không biết hắn có bị bệnh hay không, nên đã mua rất nhiều sản phẩm chăm sóc sức khỏe và đến thăm Kiều Quảng Chiêu.
"Anh không thể cứ như vậy được." Lục Hổ Sinh nói: "Chỉ vì một bé thụ mà anh bỏ bê mọi thứ, đây không phải là phong cách của anh."
“Cậu nói cái gì mà bé thụ hả?” Kiều Quang Chiêu ngước mắt lên, không buồn nhìn Lục Hổ Sinh: “Đó là người yêu của tôi và tôi đã yêu cậu ấy mấy năm rồi không phải sao?”
“Nhưng lúc bình thường, tôi cũng đâu có thấy anh quan tâm đến cậu ta gì đâu.” Lục Hổ Sinh nhẹ giọng lẩm bẩm.
"Cậu đang nói cái gì vậy?"
"Không có gì!" Lục Hổ Sinh giả vờ như không nói gì, nhét một đống hoa quả vào tủ lạnh: "Nhân tiện, tôi cũng muốn nói cho anh biết. Hôm nay là sinh nhật của Trương Hành Phong. Anh ta sẽ tổ chức tiệc tại nhà riêng. Chín giờ tối, anh xem có tới không, tôi nghĩ là Sở Mộ cũng sẽ tới đó."
Kiều Quang Chiêu nghe được cái tên Trương Hành Phong này, thì sắc mặt hắn lập tức trở nên âm u: "Ồ, tên này nhất định là muốn lợi dụng lúc nhà người ta đang gặp sóng gió mà ra tay giở trò!"
Lúc đầu Kiều Quang Chiêu và Trương Hành Phong là bạn bè. Nhưng không ngờ anh chàng đó sau khi gặp Sở Mộ đã đem lòng yêu mến cậu, sau đó còn không biết xấu hổ mà theo đuổi Sở Mộ, không hề quan tâm đến thể diện của bạn thân mình là Kiều Quang Chiêu. Vì vậy, hai người cũng từ lúc đó trở mặt thành thù, cay ghét nhau như tình địch.
Nhưng dù sao thì họ cũng ở trong một nhóm bạn và có rất nhiều bạn chung. Nên để không bị người khác chê cười, họ đã bắt tay và duy trì sự hòa bình giả tạo không mặn không nhạt.
"Vậy anh có đi không?" Lục Hổ Sinh hỏi.
"Đi."
Kiều Quang Chiêu suy sụp mấy ngày. Nên để đến dự tiệc của Trương Hành Phong, hắn đã cạo râu, tắm rửa, làm ra vẻ quyến rũ, đẹp trai đến mức tỏa sáng.
Lục Hổ Sinh che mắt lại, gần như bị ánh đèn flash làm cho chói mù con mắt.
"Anh Kiều, anh thật đẹp trai, với dáng người và khuôn mặt này, nếu tôi thích đàn ông, tôi sẽ đánh thuốc mê anh để ngủ với anh đó!"
"Ha." Kiều Quang Chiêu cười khẩy: "Dựa vào cậu?"