Chương 2

"Chia tay gì? Chia tay hồi nào?" Kiều Quang Chiêu tức giận “Cọ sát” vào người Sở Mộ: "Em bị gì vậy? Sao đột nhiên lại gọi điện cho tôi để đơn phương đề nghị chia tay. Tôi có đồng ý à? Tôi chia tay cái rắm ấy."

"Mặc kệ anh có chia tay với em hay không, em vẫn muốn chia tay với anh.” Giọng Sở Mộ tuy không lớn nhưng thái độ lại rất kiên định.

"Em!" Kiều Quang Chiêu tức giận đẩy Sở Mộ về phía cửa, áp người mình lên người cậu: "Em làm sao vậy? Em thích người khác sao?"

"Không có."

“Em say rượu rồi ngủ với người khác à?”

"Không có."

“Em bị cưỡиɠ ɧϊếp à?”

"Không."

"Vậy lý do chia tay là gì?!"

"Là do em không thích anh nữa."

Kiều Quang Chiêu sửng sốt, chớp mắt, lại chớp mắt, rồi nhìn Sở Mộ từ đầu đến chân giống như một người xa lạ.

"Em nói gì?"

“Em nói, em không thích anh nữa.” Sở Mộ đặt tay lên ngực Kiều Quang Chiêu, kiên quyết đẩy hắn ra: “Em về nhà, anh cũng về nhà đi.”

Sở Mộ không nhìn phản ứng của Kiều Quang Chiêu, cậu nhanh chóng mở cửa, đi vào trong rồi đóng lại. Sau đó thông qua màn hình điện tử nhìn Kiều Quang Chiêu ở ngoài cửa, hắn đứng ngốc ngoài đó, dường như chưa bình phục sau cú sốc.

Sở Mộ dựa vào cửa, sự kiên định trước đó đã biến mất từ lâu, thay vào đó là cảm giác chua xót trong lòng.

Từng giọt nước mắt chảy ra từ khóe mắt cậu. Cậu lấy ngón tay lau đi, nhưng nước mắt lại tuôn ra nhiều hơn. Cậu ngồi xổm xuống như thể bỏ cuộc, ôm mặt và khóc thầm.

Kiều Quang Chiêu không còn gõ cửa hay gọi tên Sở Mộ nữa, hắn giống như một con rồng phun lửa bị ngâm trong nước, hoàn toàn câm lặng.

Sở Mộ không thích hắn nữa à? Buồn cười? Điều này là không thể.

Nếu có người khác nói với Kiều Quang Chiêu rằng một ngày nào đó Sở Mộ sẽ mất hứng thú với hắn, hắn nhất định sẽ cười nhạo người kia. Nhưng bây giờ, Sở Mộ lại nói trước mặt hắn không thích hắn, đây là chuyện hắn không bao giờ có thể ngờ tới.

Sở Mộ vẫn luôn thích hắn, đây chính là điều Kiều Quang Chiêu tin tưởng nhất. Nhưng vào giờ phút này, hắn lại bị hiện thực tát vào mặt không thương tiếc.

Kiều Quang Chiêu quay người, từng bước rời đi.

Hắn nhìn lại mỗi bước đi của mình, tự hỏi liệu Sở Mộ có lao ra quỳ xuống xin lỗi hắn lần nữa không? Nói rằng cậu đã mất trí và nói những điều vô nghĩa, nhưng cho đến khi hắn không còn nhìn thấy ngôi nhà của Sở Mộ ở trong tầm mắt mình nữa. Thì hình ảnh hắn tưởng tượng cũng không xuất hiện.

Có thể có điều gì đó không ổn với thế giới này.

Kiều Quang Chiêu bị kinh ngạc có chút choáng váng, hắn cảm giác như đang nằm mơ. Về phần Lục Hổ Sinh rủ hắn đi bar chơi đùa, sau khi rời khỏi Sở Mộ, hắn đã sớm quên mất. Hắn về nhà và ngồi thẫn thờ trên ghế sofa.

Điện thoại reo mấy lần, đều là từ Lục Hổ Sinh. Hắn không hề nghe máy. Ngay sau đó, hắn nhận được tin nhắn WeChat hỏi hắn có đi hay không, nhưng hắn chỉ tắt điện thoại rồi tiếp tục ngồi đó.

Trong lòng Kiều Quang Chiêu hỗn loạn, hắn nghĩ tới lần đầu tiên hắn cùng Sở Mộ gặp mặt. Sau đó, lại nghĩ tới Sở Mộ ở dưới thân mình rêи ɾỉ khóc lóc, lại nghĩ đến hắn sau lưng lừa gạt Sở Mộ... đủ loại. Cảnh tượng đó giống như một chiếc đèn l*иg quay vòng, khiến lòng hắn khó chịu.

Không sao đâu, thôi thì cứ đi ngủ trước nhé.

Có thể lúc thức dậy, hắn sẽ thấy rằng, đây chỉ là một giấc mơ nhàm chán.