Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Dưới Vương Triều Cổ Đại

Chương 8: VƯƠNG PHI TRỊ THƯƠNG CHO TÔI

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ăn hơn nửa bánh bao, cô cảm giác khí lực khôi phục một ít, giãy giụa nằm ở trên bàn, dùng nửa người trên chống đỡ thân thể, không cách nào rót nước, chỉ có thể nằm xuống uống nước còn dư lại trong chén.

Cảm giác khá hơn một chút, sau khi từ từ thử di chuyển hai chân, để cô nằm xuống, khí lực chống đỡ hết nổi, vẫn cúi nhào xuống đất, chấn động đến làm đau vết thương sau lưng một trận.

Cô cắn hàm răng nhẫn nhịn, mới lấy đôi cùi chỏ chống đỡ bò đi tìm hòm thuốc, mặc dù không thấy nhưng cô nhớ thuốc tiêu sốt và thuốc giảm sốt đặt ở vị trí nào.

Không thể tiêm, cô chỉ có thể tăng liều thuốc uống.

Qua có chừng nửa tiếng, cô lại lấy vitamin C ra, ăn mấy viên, không có nước nuốt, chua đến nỗi cô muốn đấm mặt đất.

Uống thuốc xong, cô co ro người trên đất thở hổn hển, từ khi sinh ra đến giờ, cô không bị đau đớn da thịt vậy bao giờ, lần này bị gậy đánh, làm cô ý thức được cái thời đại này và cuộc sống ở thời đại cô sống vô cùng khác nhau, người quyền cao chức trọng nắm trong tay đại quyền sinh sát.

Mà mạng của cô bị Sở vương nắm trong tay.

Cô nhất định phải thích ứng loại hoàn cảnh sinh tồn tồi tệ này.

Chỉ là không biết đứa bé kia thế nào, vết thương tuy đã rửa sạch mủ, nhưng nếu không bôi thuốc cũng không khỏi được.

Ải viện.

Sau khi Hỏa ca nhi uống thuốc lại sốt cao lần nữa.

Kỳ ma ma sắp điên rồi, rõ ràng ban ngày đã tốt hơn rất nhiều, tại sao đến tối lại bắt đầu sốt cao rồi?

Lục Nguyệt cũng gấp, nói: "Hay là, ta lại đi mời Lợi đại phu đi."

Kỳ ma ma nhìn cháu trai sốt đến mức đầu óc không tỉnh táo ngay cả thở dốc cũng cực khổ, lại nghĩ tới Lợi đại phu năm lượng bạc hai lần thuốc, bà quả thực không còn bạc nữa, tuyệt vọng nói: "Vô dụng, vô dụng thôi."

Lục Nguyệt gấp đến độ rơi lệ, "Vậy làm sao bây giờ? Chẳng lẽ trơ mắt nhìn Hỏa ca nhi..." Chữ kia, nàng không đành lòng nói ra khỏi miệng.

Kỳ ma ma khẽ cắn răng, đáy mắt tóe ra bi phẫn: "Nếu Hỏa ca nhi không còn, ta dù liều cái mạng này cũng phải gϊếŧ người đàn bà kia."

Bà chỉ còn lại Hỏa ca nhi người cháu này, cháu trai không còn, bà còn sống cũng không có ý nghĩa.

Nữ nhân kia là Vương phi, lại là đích nữ của Tĩnh Hầu, nếu gϊếŧ nàng ta, bà chắc chắn cũng không sống được, nhưng bà không quan tâm cái mạng già này nữa.

Hỏa ca nhi nghe lời này lại từ từ tỉnh lại.

Cậu mở mắt ra, trên mặt nóng thành một mảng nóng bỏng đỏ lên, đứa trẻ nho nhỏ hết sức hiểu chuyện, nức nở nói: "Bà nội, cháu không sao."

Kỳ ma ma rơi lệ, tay thô lỗ vuốt ve mặt cháu trai, cắn răng nghiến lợi nói: "Con yên tâm, bà nội nhất định sẽ xả giận cho con, sẽ không để Nguyên thị sống tốt."

Hỏa ca nhi kinh ngạc, thoáng cong người lên hít hơi, nói: "Vương phi... chữa bệnh cho con, Vương phi là người tốt."

Lục Nguyệt ngẩn ra: "Hỏa ca nhi là bị sốt đến hồ đồ sao? Nói mê sảng gì vậy?"

Hỏa ca nhi nóng nảy, nói: "Vương phi rửa sạch mủ cho con, rửa sạch mủ uống thuốc là có thể khỏe, Vương phi còn vuốt ve đầu con, nói con sẽ không có chuyện gì."

Nhóc nói xong, ngồi phịch ở trên giường, hô hấp từng ngụm từng ngụm.

Kỳ ma ma đứng lên, giật mình nhìn Hỏa ca nhi: "Thật không? Nàng không phải là muốn hại con sao?"

"Không hại con..." Con mắt còn lại của Hỏa ca nhi hơi mê ly, tiêu điểm tan rã, hắn đưa tay ra: "Bà nội, con thấy rất lạnh."

Toàn thân cậu phát run, há miệng hô hấp, nhưng chỉ khí ra, không thấy khí đi vào.

"Lục Nguyệt, trông Hỏa ca nhi, ta đi mời Vương phi." Kỳ ma ma xách đèn l*иg lập tức chạy ra ngoài.

Kỳ ma ma vọt tới Phượng Nghi các, đẩy cửa ra, đèn l*иg chiếu vừa chiếu vào thì thấy Nguyên Chiêu Lâm nằm trên đất, dáng vẻ vô cùng chật vật.

Trên đất, đồ đạc đổ vỡ lung tung, từ sau ngày đó chưa từng có người nào đi vào dọn dẹp Phượng Nghi các.
« Chương TrướcChương Tiếp »