Chương 23: THẬT SỰ LÀ ĐÓI MUỐN CHẾT

Trong điện Càn Khôn.

Thái Thượng Hoàng ngồi nói chuyện cùng Minh Nguyên đế và Duệ Thân Vương trong chốc lát thì cảm thấy mệt mỏi, bọn họ đi xuống, ngay cả ngự y cũng bị đuổi ra ngoài, chỉ để lại một mình Nguyên Chiêu Lâm ở trong điện.

Trước khi đi ra ngoài, Minh Nguyên đế liếc nhìn Nguyên Chiêu Lâm một cách đầy thâm ý nhưng cũng không nói gì cả.

Trong điện yên tĩnh, rèm cửa che kín, ngay cả gió cũng không tiến vào được.

Nguyên Chiêu Lâm đứng ở bên giường, nhất thời không biết làm gì cả.

Thái Thượng Hoàng vốn đang nhắm mắt, lúc này lại đột nhiên mở mắt, đôi mắt lạnh đảo qua, lạnh lùng nói: "Qùy xuống!"

Nguyên Chiêu Lâm chậm rãi quỳ xuống, đối với cô mà nói, tư thế quỳ này càng thoải mái hơn so với ngồi xổm, dù sao bây giờ thuốc canh đã mất đi hiệu lực, cả người cô, kể cả lỗ chân lông cũng hiển rõ một chữ đau.

"Ngươi đã biết tội?" Thái Thượng Hoàng lạnh giọng hỏi.

Nguyên Chiêu Lâm biết Thái Thượng Hoàng sẽ không phạt mình thật sự, ít nhất ở thời điểm quan trọng này sẽ không, chỉ cần ông ta còn quyến luyến thế gian vậy mình chính là con đường sống duy nhất của ông ta.

Cho nên cô ngẩng đầu, thành thật nói: "Biết tội."

"Tội do đâu mà có?"

"Y thuật không tinh lại tự đứng ra." Nguyên Chiêu Lâm tránh nặng tìm nhẹ.

Thái Thượng Hoàng lạnh nhạt nói: "Hay cho câu y thuật không tinh, ngươi lại kéo ngự y trong thái y viện thành lang băm."

Nguyên Chiêu Lâm nghe được những lời này, đầu óc được thả lỏng hơn, nếu Thái Thượng Hoàng tin tưởng y thuật của cô, vậy mọi chuyện đều dễ nói.

Qủa nhiên, Thái Thượng Hoàng lạnh lùng nói tiếp: "Lại đây ngồi, nói cho ta biết bệnh của ta, sống hay chết, chết khi nào, sống có thể sống được bao lâu?"

Nguyên Chiêu Lâm chậm rãi đứng lên, nói: "Điều này còn chưa dám phán đoán, mong Thái Thượng Hoàng chuẩn cho ta kiểm tra lại."

"Vậy còn thất thần làm gì? Lại đây bắt mạch."

Thái Thượng Hoàng thấy Nguyên Chiêu Lâm lấy một cái gì đó có hình thù kỳ lạ từ chỗ nào không hay, cô đeo nó lên lỗ tai rồi cười nói: "Bây giờ, chúng ta nghe nhịp tim trước..."

Một lát, khóe miệng run rẩy, cả giận nói: "Cái này là cái gì? Muốn đông chết ta sao?"

Nguyên Chiêu Lâm lấy ống nghe xuống, đặt bên tai Thái Thượng Hoàng, nhẹ giọng nói: "Suỵt, Thái Thượng Hoàng cẩn thận nghe một chút."

Sự nổi giận trên mặt Thái Thượng Hoàng dần hòa hoãn, đáy mắt hiện lên sự mờ mịt, yên tĩnh trong chốc lát, ông ta nói: "Đây là tiếng tim ta đập?"

Nguyên Chiêu Lâm gật đầu: "Đúng vậy, nghe không thấy khỏe mạnh nhưng trong thời gian này, chỉ sợ Diêm Vương cũng không thu người ngay đâu."

"To gan!" Thái Thượng Hoàng trừng mắt lạnh lùng nhìn cô.

Nguyên Chiêu Lâm vội vàng làm xuống tư thế phải quỳ xuống: "Mong người thứ lỗi!"

"Được rồi, quỳ cái gì? Ngồi xuống!" Thái Thượng Hoàng hừ mộ tiếng, thứ lỗi cái quỷ gì?

Nguyên Chiêu Lâm cười khổ: "Không dám ngồi."

Thái Thượng Hoàng thản nhiên liếc nhìn nàng một cái: "Vết thương là từ đâu mà có?"

Nguyên Chiêu Lâm ngạc nhiên.

Nhìn ra cô bị thương?

"Thỉnh thoảng ngươi lại đau đớn hít một cái, coi ta là kẻ điếc à? Tay ngươi dán lên trán ta, bàn tay nóng bừng, đang tỏa nhiệt đấy, sao lại thế này?" Thái Thượng Hoàng thản nhiên hỏi.

Nguyên Chiêu Lâm lập tức nhớ chuyện ngột ngạt gặp phải ở vương phủ, cuối cùng chỉ có thể làm như không có gì, nói: "Ngã bị thương, miệng vết thương nhiễm trùng cho nên bị sốt."

"Ngươi không biết tự chữa trị cho mình à?" Ngữ khí của Thái Thượng Hoàng không còn hung như lúc đầu.

Nguyên Chiêu Lâm gật đầu: "Ta có thuốc."

Ta đến ta đi này, Thái Thượng Hoàng nghe được nhíu mày, tại sao nữ nhân này lại không quy củ như vậy?

Nhưng mà thôi, trong hoàng cung này còn thiếu quy củ hay sao?

"Uống thuốc rồi nghỉ ngơi đi, ta mệt mỏi!" Thái Thượng Hoàng nhắm mắt lại, tháo ống nghe ra.

Nguyên Chiêu Lâm thu ống nghe nhịp tim lại, sau đó tránh sang một bên tìm kiếm hòm thuốc, vừa mở hộp thuốc ra, cô lại trợn tròn mắt, này... Sao lại còn một bình?

Cô cười khổ, cũng không nghĩ nhiều, cầm thuốc hạ sốt và thuốc giảm nhiệt cùng nuốt vào mà không cần nước, sau đó lấy bình thuốc qua.

Thái Thượng Hoàng còn chưa ngủ, nghe thấy tiếng bước chân vang lên, ông ta nhíu mày: "Sao còn quay lại nữa? Không phải nói ngươi đi nghỉ ngơi rồi à?"

"Truyền nước trước, lát nữa ngủ tiếp." Nguyên Chiêu Lâm cẩn thận lấy bình nước ra, sợ Thái Thượng Hoàng cảm thấy bình kỳ lạ mà không chịu cắm kim.

Thái Thượng Hoàng quả thật cảm thấy kỳ lạ, nhưng mà ông ta không còn sức lực để hỏi, chỉ thản nhiên liếc mắt, nhân tiện nói: "Nhanh nhẹn chút."

Gim kim châm, Nguyên Chiêu Lâm không quá quen thuộc, tuy nhiên mạch máu của Thái Thượng Hoàng cũng không khó tìm, dễ dàng đâm kim vào được.

Treo xong bình, Nguyên Chiêu Lâm ngẩng đầu thấy Thái Thượng Hoàng đang nhìn mình chằm chằm.

Cô cười mỉa một tiếng: "Chờ người khỏe, ta sẽ giải thích cho người."

Bây giờ muốn cô lấy cớ cũng không có tác dụng gì.

Thái Thượng Hoàng nói: "Tốt nhất là giải thích hợp lý."

Nguyên Chiêu Lâm tiếp tục cười khổ, cố gắng hết sức thôi.

Truyền nước không lâu, Nguyên Chiêu Lâm sợ có người đến, cho nên sau khi nước hết, cô bèn hủy luôn.

Thái Thượng Hoàng phát ra tiếng ngáy rất nhỏ, ông ta đang ngủ.

Nguyên Chiêu Lâm vừa mệt, vừa đói, vừa đau, lại không ngồi được, nằm sấp cũng không được, không được ăn, ngay cả miếng nước cũng không được uống.

Cô trộm nhìn xung quanh, trong điện không có người, Thái Thượng Hoàng sẽ không tỉnh lại ngay, cô bèn đứng trước cái bàn, cả người bò lên bàn, gối đầu lên hai tay, như một con nhím đất đang đào một cái hố.

Cô vốn định nằm như vậy để giảm bớt mệt nhọc cùng đau đớn, thế nhưng không ngờ lại ngủ thϊếp đi.

Thường công công quay về nghỉ ngơi, không yên lòng Thái Thượng Hoàng nên khi nghe được chỉ có mình Sở Vương phi ở lại hầu hạ Thái Thượng Hoàng thì lập tức đến đây.

Vừa đi vào lập tức nhìn thấy Nguyên Chiêu Lâm dùng tư thế nằm sấp kỳ lạ để ngủ, hắn ta nhíu mày, lại còn có bệnh như vậy? Sở Vương phi này quả nhiên không đáng tin cậy, tư thế này thật quá khó nhìn.

Đang muốn lên tiếng, lại nghe Thái Thượng Hoàng thấp giọng nói: "Không được ồn."

Thường công công rón ra rón rén đi qua, kéo lại chăn cho Thái Thượng Hoàng, có phần nghi hoặc.

Thái Thượng Hoàng nhẹ giọng nói: "Đi ra ngoài thu xếp làm chút đồ ăn cho nàng."

Cái này khiến Thường công công cảm thấy kỳ lạ, Sở Vương phi bị bệnh như vậy, Thái Thượng Hoàng không chỉ không tức giận mà còn muốn ban đồ ăn?

Hắn ta không hỏi, yên lặng đi ra ngoài.

Nguyên Chiêu Lâm ngủ đến khi cánh tay run lên mới chậm rãi tỉnh lại.

Nhận ra mình ngủ thϊếp đi, sau lưng cô mới rét lạnh, nhìn về phía sau, thấy Thái Thượng Hoàng vẫn còn ngủ say, lúc này mới nhẹ nhàng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Cô lấy hòm thuốc ra, lấy một cái nhiệt kế bên trong rồi ngậm nó, lại nghe thấy có tiếng bước chân truyền đến từ bên ngoài, cô sợ hãi, vội vàng đóng hộp rồi giấu vào túi ở tay áo, xoay người thì thấy Thường công công đang bưng đồ ăn vào.

Thường công công nhìn thấy trong miệng Nguyên Chiêu Lâm đang ngậm đồ vật kỳ lạ thì sợ run một cái: "Vương Phi, người..."

Nguyên Chiêu Lâm không biết nên giải thích như thế nào, cầm lấy không được, không cầm lấy cũng không được, chỉ có thể xấu hổ nhìn Thường công công.

Nhưng Thái Thượng Hoàng vốn đang "ngủ say" lại giải vây thay nàng: "Còn không nhanh mang đồ ăn đến đây? Còn chậm trễ nửa chỉ sợ ngay cả giầy của ta nàng ta cũng ăn luôn."

"Vâng!" Thường công công nở nụ cười, đặt đồ ăn lên bàn: "Đói bụng đi? Vương Phi nhanh ăn đi."

Nguyên Chiêu Lâm thật sự đói bụng, đói đến mức ngực dán vào thắt lưng, hơn nữa không chỉ đói, còn khát, cổ họng đều sắp bốc hơi.

Nhìn thấy Thường công công còn bưng đến một chén thuốc, nàng cũng bất chấp dáng vẻ mình thế nào, cầm lấy nhiệt kế, bưng chén canh thuốc lên uống một hơi, cả bát canh thuốc đã xuống bụng, há mồm thổi một hơi, hơi nóng lập tức bị thổi ba, sau đó lại vội vàng đi ăn cơm.

Thường công công thấy thế thì nhíu mày, đói cũng không nên đánh mất thân phận chứ? Đây còn là đang ở trước mặt Thái Thương Hoàng nữa.

--------------------