Chương 18: NGANG HÀNG

Liều lượng thuốc mê không cao, Vũ Văn Dụ nằm ở điện bên cạnh một lúc cũng đã tỉnh lại.

Nguyên Chiêu Lâm đang ngồi bên cạnh, tất cả người hầu trong điện đều bị cô đuổi ra ngoài, hiện giờ rất yên tĩnh.

Ngón tay giống như thép siết lấy cổ cô, bóp chặt đến mức khiến cô gần như thở không nổi, Vũ Văn Dụ giống như một con thú dữ, từ đáy mắt hiện lên một tia tức giận, giữa kẽ răng bật ra một câu: "Ngươi dám hạ độc Hoàng tổ phụ?"

Nguyên Chiêu Lâm buộc phải ngẩng đầu lên, khuôn mặt cô nhanh chóng ứ máu, dưới mắt cũng nổi đầy gân đỏ, khó khăn nói: "Vương gia không ngại cúi đầu nhìn xem."

Kim châm đau nhói đâm rách da đùi của hắn, cây kim rất đặc biệt, bên trong có một ống nhỏ chứa chất lỏng.

“Ngươi có thể bóp chết ta, nhưng trước khi chết, ngươi cũng sẽ mất mạng, vậy tại sao không nghe lời ta nói?” Nguyên Chiêu Lâm khó khăn nói, trong mắt hiện lên một tia không chịu thua.

Tay hắn từ từ buông ra, nhưng lửa giận trong mắt càng ngày càng đậm, khuôn mặt tuấn tú hơi méo mó vì tức giận, hắn cố hết sức kìm chế cơn tức giận.

“Nói, ngươi đã dùng loại độc dược gì?” Hắn không ngờ Nguyên Chiêu Lâm lại biết dùng độc, xem ra trước đây hắn thật sự đánh giá thấp cô rồi.

Nguyên Chiêu Lâm tháo kim ra, cười mỉa mai: "Ta hạ độc Thái Thượng Hoàng ngay trong cung, trừ phi ta không muốn sống nữa?”

“Nói!” Hắn sốt ruột nói.

Nguyên Chiêu Lâm hít sâu một hơi: "Đó không phải độc, mà là thuốc. Tình huống của Thái Thượng Hoàng cũng không tệ như vậy, ta có thể cứu được ông ấy."

Vũ Văn Dụ chế nhạo, sát ý trong mắt chợt hiện lên: "Bổn vương thế mà không biết mình đã cưới một thần y cái thế."

Hắn đứng lên, bẻ tay cô: "Đi, theo bổn vương đến nhận tội với Hoàng thượng."

Nguyên Chiêu Lâm bị hắn kéo ngã xuống đất, cô không thể thoát khỏi bàn tay cứng như thép của hắn, bị kéo đi mấy bước, hoảng sợ nói: "Được, ta sẽ nhận tội. Đến lúc đó ta sẽ nói là do Chử Minh Thúy xúi giục ta.”

Vũ Văn Dụ tát cô một bạt tai, khiến mặt cô hất sang một bên.

Hắn ngồi xổm xuống, dùng hai ngón tay bóp cằm cô gần như vỡ nát, ánh mắt cuồng bạo như vũ bão, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi không muốn sống nữa chứ gì!"

Khoé miệng Nguyên Chiêu Lâm chảy ra một tia máu, cô không hề cảm thấy đau đớn, biết mình dùng canh Tử Kim, nhưng cô không thể chịu đựng được nổi nhục nhã này.

Cô khó khăn nở một nụ cười bi thảm, sau đó tiêm kim vào đùi của Vũ Văn Dụ .

Lúc Vũ Văn Dụ phát hiện thì đã quá muộn, thân thể bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, từ từ buông cô ra.

Nguyên Chiêu Lâm thuận tay tát vào mặt hắn, nghiến răng nghiến lợi như vừa rồi nói: "Ta làm người, xưa nay người kính ta một thước, ta sẽ kính lại một trượng. Ngươi năm lần bảy lượt làm nhục ta, còn đánh ta. Đã xúc phạm điểm mấu chốt của ta rồi. Ta ở nhờ Vương phủ của ngươi, nhưng không có nghĩa là ta sẽ tùy tiện để cho ngươi bắt nạt. Ngươi có bản lĩnh tấu lên Hoàng thượng đi, chắc chắn ta và ngươi sẽ hòa ly, chứ không phải vừa quan tâm đến danh tiếng của mình, vừa bắt nạt một nữ nhân, như thế thì còn gì là anh hùng?”

Vũ Văn Dụ tê liệt dưới đất, nhưng đôi mắt hung ác vẫn nhìn chằm chằm vào cô, như muốn ăn tươi nuốt sống cô, nhưng sự hung ác đó không kéo dài được bao lâu, hắn từ từ nhắm mắt lại.

Lần đầu tiên không thể gây mê hoàn toàn, lần này đã thành công.

Nguyên Chiêu Lâm thả lỏng toàn thân, thở hồng hộc, nước mắt giàn giụa, cô ngẩng đầu cố nén nước mắt vào trong.

Bây giờ không phải lúc để khóc, vẫn chưa tìm được đường sống.

Cô lấy hòm thuốc, mở ra, hòm thuốc sau khi chạm đất sẽ tự động to lên, khi ở trên mặt đất sẽ có kích thước bằng bao diêm, thật là kỳ quái.

Cô thở hổn hển kiểm tra thuốc bên trong.

Trước đây, bên trong hòm thuốc đa số là thuốc điều trị chấn thương, nhưng nay đã trở thành thuốc chữa bệnh tim, thậm chí trong đó còn có hai lọ thuốc ngậm dưới lưỡi.

Điều này thực sự kỳ lạ. Trong phòng thí nghiệm của cô không có một viên thuốc nào như thế cả. Thậm chí còn có một số loại thuốc xuất hiện trong hòm thuốc này, chẳng hạn như viên nén propranolol và viên nén salvia.

Hiện giờ, chúng đã nằm gọn gàng dưới đáy hòm.

Nực cười hơn nữa là có cả ống nghe.

Ngồi dưới đất, cô bật ra một câu mà trước đây cô chưa bao giờ nói: "Con mẹ nó thật quỷ quái.”

--------------------