Trần Kiến Hạ nhanh chóng chạy ra ngoài, tránh xa những ánh nhìn đằng sau.
“Cậu có việc gì không?” Giọng điệu của cô cứng nhắc.
“Vừa nãy… xin lỗi cậu.”
Bộ dạng thành khẩn nghiêm túc của Lý Nhiên làm cho một bụng khó chịu của Trần Kiến Hạ không có cách nào trút hết ra được. Cô chỉ đành cười gượng: “Không sao, vốn dĩ đó là tai nghe của cậu mà. Lúc đó tớ không chú ý, là lỗi của tớ.”
Nhưng trong giọng điệu vẫn có chút ý oán trách, Lý Nhiên dường như không hề cảm thấy sự lạnh lẽo này, nghe được lời này của cô liền thở phào một hơi: “Tớ thật sự không cố ý, tớ… tớ hơi sơ suất. Cậu đừng để bụng, nhưng…”
Cậu ta ngừng lại một lát, Trần Kiến Hạ ngờ vực ngẩng đầu lên, nhìn thấy người con trai trước mặt nhíu lông mày lộ ra vẻ mặt khó xử.
“Sao vậy?”
Lý Nhiên khó khăn nói ra từng chữ từng chữ một: “Có, thể, trả, CD, lại cho tớ được không?”
Kiến Hạ hồi lâu không lên tiếng.
Đây là lần đầu tiên cô có cảm giác điên tiết muốn tát người.
Không phải là tát Lý Nhiên. Mà là tát chính bản thân.
Vì sao cô lại nhận chiếc CD đó? Chẳng khác nào ham của rẻ? Bố mẹ không mua cho cô, chả lẽ cô không thể tích tiền mua được ư? Tại sao đầu như bị ngấm nước đi nhận quà của một người không quen biết? Có phải lúc cô lên cấp ba đã bị kẹp cửa rồi không?
Đáng đời hơn là bị người ta làm cho ê mặt.
Mỗi một tiếng của Lý Nhiên dường như cẩn thận từng ly từng tý một, cô tự dưng muốn cười, cậu ta cứ như sợ bản thân không chịu nhận nợ vậy.
Trần Kiến Hạ không dám ngẩng đầu lên, bởi vì nước mắt đang đọng nơi khóe mắt.
“Đợi chút.” Cô nói.
Sau đó quay về lớp lấy máy CD. Lúc lấy từ trong bàn học ra thì chồng sách rơi một loạt xuống đất, cô xoay người đi nhặt, từng giọt nước mắt rơi tí tách trên trang sách.
“Không sao chứ, Kiến Hạ?”
Sở Thiên Khoát vừa hay ở gần đó liền đến bên cạnh cúi người nhặt sách lên giúp cô. Trần Kiến Hạ chỉ lắc đầu, ném lại đống lộn xộn cho Sở Thiên Khoát, ôm chặt máy CD trong lòng rồi nhanh chóng chạy ra cửa, nhét vào trong ngực Lý Nhiên.
Vốn dĩ muốn nói gì đó để cứu vãn chút sĩ diện cuối cùng nhưng trong đầu cô lúc này chỉ toàn ý nghĩ muốn về nhà.
“Cái này, Trần Kiến Hạ, thực ra là việc này…”
Cô nghe thấy Lý Nhiên ở đằng sau giải thích cái gì đó nhưng cô không dừng bước.
Tôi không quan tâm cậu có chuyện gì. Cậu đi chết đi.
Khi quay về chỗ ngồi, cô phát hiện ra sách vở đã được sắp xếp chỉnh tề nằm gọn trong hộc bàn. Trần Kiến Hạ đờ người ngồi xuống, nước mắt nước mũi khiến cô không còn mặt mũi ngẩng mặt lên nhưng trong tay lại không có khăn tay.
Trên bàn bỗng dưng xuất hiện hai túi giấy ăn, cô liền nhanh chóng lấy một túi giấy để lau nước mũi, sau đó ngẩng đầu, nhìn thấy là Sở Thiên Khoát và Dư Châu Châu.
“Cảm ơn hai cậu.” Cô nói.
Dư Châu Châu khẽ gật đầu, không hỏi gì thêm liền chìa tay ra lấy túi giấy thuộc về mình rồi đi vệ sinh. Sở Thiên Khoát cũng không hỏi gì, nhẹ nhàng gõ lên bàn cô hai cái rồi trở lại chỗ ngồi của mình.
Lúc đó bạn nữ ngồi bàn trên cô bỗng ngoảnh xuống, Kiến Hạ chợt nhận ra hình như người này là Lục Lâm Lâm được 116 điểm Văn mà Vu Ti Ti đã giới thiệu, chỉ là lúc đó xa quá nên cô không nhận ra.
Lục Lâm Lâm nửa cười nửa không hỏi: “Trước đây cậu có quen lớp trưởng lớp mình à?”
Kiến Hạ hốt hoảng lắc đầu: “Không, hôm nay mới biết. Cậu ấy đưa tôi đến ký túc xá…”
Bạn nữ lảng ngay sang chuyện khác: “Trần Kiến Hạ đúng không?”
Kiến Hạ cảm thấy được quan tâm mà lo sợ: “Sao cậu biết? A, cậu là Lục Lâm Lâm.” Tính không nhớ lâu của cô bỗng bùng cháy trở lại: “Tớ nghe nói Ngữ văn của cậu rất siêu, có phải được điểm trọn vẹn không? Thật lợi hại! Tớ vẫn luôn viết văn rất dở…”
Lục Lâm Lâm không tập trung nhún nhún vai, hoàn toàn không để ý đến lời khen tặng của Kiến Hạ: “Tớ làm sao mà biết cậu là ai. Tên con trai ở ngoài cửa vừa nãy gọi cậu như vậy đấy.”’
Kiến Hạ không nói thêm nữa, cười gượng gạo: “Ồ, ra vậy!”
Vẻ ngoài của Lục Lâm Lâm rất bình thường, thuộc kiểu có lẫn trong đám người cũng không tìm thấy, lại thêm vẻ mặt rất lạnh nhạt, cho nên căn bản không nhìn ra tâm trạng như thế nào. Trần Kiến Hạ rũ mắt xuống, cũng không tìm ra mục đích chuyển chủ đề của đối phương là gì. Cô lại nhớ lại lời Sở Thiên Khoát nói, đừng quá mẫn cảm.
“Vừa nãy cậu khóc gì vậy?” Lục Lâm Lâm nói chuyện đánh đông sang tây nhưng rất thẳng thắn.
Ngón trỏ của Kiến Hạ đang vo khăn giấy rách bươm thành một nhúm, cô đang cười khổ suy nghĩ nên trả lời như thế nào, đúng lúc Dư Châu Châu quay về chỗ ngồi.
“Có người tìm cậu.” Cô ấy nói.
Trần Kiến Hạ như được thoát nạn, đứng dậy bước nhanh ra ngoài – sau đó mới nghĩ ra, trong trường mới này làm gì có người khác chỉ mặt gọi tên tìm mình chứ – đứng dựa vào tường đằng sau ngoài cửa, chính là tên Lý Nhiên âm hồn không tan này.
Cậu ta đứng nghiêm chỉnh ở bậc thềm ngoài hành lang, đúng chỗ trung tâm ánh sáng bốn phương tám hướng chiếu rọi tựa như học sinh nhỏ chưa làm bài tập bị giáo viên phạt đứng ở đây.
Ánh mặt trời phản chiếu cái máy CD trong tay đẹp đẽ mà như kim châm vào đôi mắt Kiến Hạ lần nữa.
Cô quay đầu tránh ánh nắng, dường như cam chịu số phận từng bước đi đến
“Lại có chuyện gì nữa?”
“Vừa nãy tớ bảo giải thích mà cậu không nghe. Tớ biết mình làm như vậy là không phải cho lắm nhưng tớ cùng không còn cách nào khác. Thật ra lúc đầu tớ đã nói dối cậu, cái máy CD này thực chất không phải của chị tớ…”
Kiến Hạ mệt mỏi phất tay ngắt lời cậu ta: “Yêu ai yêu cả đường đi, dẫu không phải của tớ nhưng tớ cũng không muốn nhìn thấy cái máy CD này. Và càng không muốn nhìn thấy cậu nữa.”
Lý Nhiên ngây ra, ánh nắng khiến vẻ mặt cậu thừ hẳn ra, song Kiến Hạ lười nìn, cô cụp mắt vô cảm chuẩn bị rời đi. Cuối cùng trước mặt cậu ta cô không còn là cô gái ở thị trấn nhỏ cố gắng tìm mọi cách lấy lòng bạn mới trong trường mới nữa mà lại trở về học sinh xuất sắc ở cấp một vừa lặng lẽ vừa sắc sảo.
“Đây không phải là máy CD vừa nãy. Cái này là của tớ, lúc nãy là tớ không đúng, tớ lấy cái này bồi thường cho cậu được không…”
Cách làm hoang đường này, cách giải thích này khiến cho Kiến Hạ rất muốn cười nhưng mệt tới mức không cười nổi, cô quay lưng lại với cậu ta nhếch miệng song không hề dừng bước. Cái gọi là bồi thường như vậy thật là làm nhục người khác trầm trọng, cô lười so đo.
Đều là do bản thân sai. Cho nên phải rút ra bài học, sau đó quên đi hoàn toàn, để tránh bản thân khó chịu.
Nhưng bị người ta kéo lấy cánh tay, một giây sau, máy CD đã ở trong lòng.
“Thật sự là tớ sai. Nhưng cậu phải tha thứ cho tớ, hơn nữa phải nghe tớ giải thích!”
Chàng trai nắm chặt cánh tay của cô gái, dùng lực rất lớn, dường như lớn như giọng nói của mình vậy. Người đi lại trong hành lang rất ít, Kiến Hạ lúc này lo lắng nhất bạn mới trong lớp nghe được câu nói gào thét này một cách không rõ ràng.
Cô chịu thua rồi, giọng điệu mang theo sự cầu xin bất đắc dĩ : “Cậu có thể nói nhỏ chút được không ? Con người cậu sao mà ngang ngược vậy ? Dựa vào cái gì mà tớ phải nghe cậu giải thích.”
Lý Nhiên bày ra bộ dạng như kiểu đạo lý hiển nhiên: “Tớ giải thích xong rồi, bọn mình có thẻ thoải mái chút. Nếu không tớ tủi thân, cậu cũng tủi thân.”
Kiến Hạ cúi đầu: “Hôm nay tớ xui tận mạng rồi. Cậu từ từ giải thích, giải thích xong rồi thì sau này đừng tìm tớ nữa, chúng ta coi như chưa từng quen biết, được chứ?”
Lý Nhiên hạ nhẹ lực trên tay xuống, hơi kinh ngạc, nói: “Không gặp mặt làm sao được. Tớ chỉ mang tai nghe và CD, còn cục sạc ngày mai đưa cho bạn, nếu không cậu làm sao sạc điện được?”
Chân Kiến Hạ mềm nhũn, trực tiếp ngồi xổm ở góc tường, cười không nổi khóc cũng không được.
“Lý Nhiên, cậu không chỉ thiếu đức mà còn thiếu cả tim nữa đấy.”