Trần Kiến Hạ nhìn chằm chằm màn hình màu cam, nội tâm hỗn loạn, không nói nổi thành lời đây là cảm giác gì.
Cô cảm nhận được ánh mắt săm soi của Lục Lâm Lâm phía sau lưng nên vội vàng cất điện thoại vào túi, sự vui sướиɠ và hoảng loạn thay phiên nhau chiếm thế thượng phong, tim đập thình thịch từng nhịp – tờ giấy bôi nhọ người khác này, đích thực đã thay cô trả đũa. Mặc dù chuyện này cuối cùng rồi cũng sẽ bị điều tra ra là vu khống (dẫu sao vẫn không thể chối cãi được sự thật), thế nhưng trong mắt của mọi người, không có lửa thì làm sao có khói, Vu Ti Ti nhất định cũng phải có gì đó thì mới gây ra trận náo nhiệt này.
Loại đùa nghịch quái ác vô lý này, gây ra mức độ tổn thương cực cao tới người bị hại.
Thế nhưng biết làm thế nào cơ chứ? Lòng người chính là như thế.
Trần Kiến Hạ nhìn chằm chằm tờ giấy, trong một khoảnh khắc tự cảm thấy xấu hổ vì những ý nghĩ xấu xa của bản thân. Song khi nhìn thấy những gương mặt hưng phấn của các bạn học vây xung quanh, cô lại cảm thấy mình không hề phán đoán lầm.
Nhân duyên của Vu Ti Ti ở trong lớp vô cùng tốt, ngày hôm qua khi cô ta hãm hại cô, đại đa số mọi người đều đứng bên cô ta chờ đợi kịch hay. Thế nhưng lúc này thì sao? Không hề có ai đứng ra giúp Vu Ti Ti nói một câu lấy lại công bằng, dù chỉ là xé tờ giấy này xuống thôi cũng đã tốt lắm rồi.
Trần Kiến Hạ có chút lúng túng đứng giữa đám người nhìn trái nhìn phải, bất ngờ điện thoại di động lại rung lên, có tin nhắn mới.
Cô không hề vội vã mở ra xem mà len lén thăm dò xem Lục Lâm Lâm đang đứng ở đâu, sau đó lùi sang bên cạnh vài bước mới nhân lúc mọi người không chú ý rút điện thoại ra.
Vẫn là Lý Nhiên, song tin nhắn này lại khiến Trần Kiến Hạ hoàn toàn bị bất ngờ.
"Mình muốn cậu, bây giờ hãy xé tờ giấy đó xuống."
Phản ứng đầu tiên của cô chính là dáo dác nhìn xung quanh – tên tiểu tử Lý Nhiên này chắc chắn đang đứng đâu đó gần đây lén quan sát!
Ánh mắt đảo một vòng, cuối cùng Trần Kiến Hạ cũng nhìn thấy một nam sinh có vóc dáng tương tự Lý Nhiên đứng ở chân cầu thang nơi góc ngoặt, thế nhưng vì khoảng cách quá xa, lại thêm có không ít học sinh qua qua lại lại, bởi thế nên cô không dám khẳng định chắc chắn.
Không rõ vì sao mà Trần Kiến Hạ đột nhiên cảm thấy dũng khí trào dâng. Cô quay mặt, bước từng bước lớn xuyên qua đám người, xé toạc tờ giấy xuống trong tiếng hô kinh ngạc của mọi người!
"Mình cảm thấy, mình cảm thấy thế này không được hay cho lắm." Rốt cuộc cô vẫn có chút nhát gan, giọng nói cũng không cao.
"Cậu nên cảm thấy vui mừng mới phải chứ? Ngày hôm qua hai người các cậu chẳng phải suýt chút nữa thì lao vào choảng nhau hay sao."
Trần Kiến Hạ không cần nhìn cũng biết người nói câu này chắc chắn là Lục Lâm Lâm. Cô rất tò mò, bản thân từ trước đến nay luôn cắn răng chịu đựng ấm ức mà vẫn không thuận lợi, cái người mồm mép tép nhảy Lục Lâm Lâm này không rõ vì sao có thể bình an sống tới tận năm 17 tuổi?
Vô lý thật. Hết sức vô lý.
Trần Kiến Hạ không phải là một cô gái có trí thông minh đột xuất. Câu nói này đến chính bản thân cô còn không biết nên đối đáp lại thế nào, thời khắc này lại còn có nhiều cặp mắt đang quan sát như vậy, đủ mọi loại biểu cảm, khiến Trần Kiến Hạ như kiến bò trên chảo lửa.
Không tránh khỏi bắt đầu cảm thấy bản thân thật vô dụng.
Cô biết, Lý Nhiên hy vọng cô có thể hiên ngang ra mặt, khí thế ngút trời, vừa đánh tan được sự nghi ngờ lại vừa giành được thiện cảm của mọi người, cùng lúc tiện thể chọc tức luôn Vu Ti Ti.
Thế nhưng rốt cuộc vẫn là thất bại thảm hại. Ngay từ lúc nhận được tin nhắn, cô đã biết rõ điều này rồi.
"Kiến Hạ, cậu làm đúng lắm."
Câu nói này chẳng khác nào mưa rào kịp thời trút xuống đất hạn. Trần Kiến Hạ giống hệt chú chó của một gia đình nghèo khổ xoay người cảm kích nhìn Sở Thiên Khoát vừa mới xuất hiện.
Sở Thiên Khoát đi vào lớp học liền nhìn thấy cảnh tượng này. Mọi người xung quanh đều tự động dẹp sang hai bên, tạo thành một con đường cho cậu. Cậu bước tới bên Trần Kiến Hạ, vươn tay lấy nốt những góc giấy mà cô chưa xé sạch xuống, vo thành một cục tròn trong lòng bàn tay.
Cậu ôn hòa mỉm cười với Trần Kiến Hạ, biểu cảm tràn đầy sự cổ vũ.
"Hôm qua khiến cậu phải chịu ấm ức rồi, hôm nay vẫn có thể suy nghĩ cho bạn học, Kiến Hạ, cậu đúng là một cô gái tốt."
Lời này nói ra trước mặt nhiều người như vậy khiến người ta khó tránh khỏi cảm thấy ít nhiều có sự thiên vị, hơn nữa còn hơi chủ quan và độc đoán. Thế nhưng, Sở Thiên Khoát chính là người có khả năng khiến cho cả đám người không thể không gật đầu phụ họa.
Cậu cứ như vậy mà rút ra kết luận. Trần Kiến Hạ không biết nên diễn tả sự cảm kích thế nào.
"Được rồi, đều trở về lớp tự học buổi sáng thôi. Các bạn phụ trách trực nhật nhanh nhẹn một chút, chốc nữa sẽ có phụ trách tuần tới kiểm tra nhé!"
Mọi người từ từ tản ra, Sở Thiên Khoát lại mỉm cười với Trần Kiến Hạ rồi cũng xoay người đi vào lớp từ cửa sau.
"Lớp trưởng!" Trần Kiến Hạ gọi với theo, "Mình... Không phải mình trả thù Vu Ti Ti!"
Sở Thiên Khoát ngạc nhiên nhướng mày, chưa cần suy nghĩ đã trả lời: "Đương nhiên, cậu đâu phải là loại người ấy!"
Trái tim cô bình ổn trở lại, chỉ biết cười ngốc ngếch cúi đầu: "Cảm ơn lớp trưởng!"
Sở Thiên Khoát khoát khoát tay: "Không cần cảm ơn. Chuyện lúc trước cậu nhờ mình, mình cũng chưa làm tốt, cậu không trách mình là tốt rồi."
Kiến Hạ ngây ra một giây mới hiểu được ý tứ của Sở Thiên Khoát.
Dẫu có chuẩn bị kĩ càng đến đâu thì khi Vu Ti Ti muốn giở trò, rốt cuộc cậu cũng không cách nào ngăn cản nổi.
Thực tình hôm qua cô vẫn cảm thấy ấm ức, trong lòng thoáng có chút oán trách Sở Thiên Khoát – Trần Kiến Hạ thậm chí còn vì để bụng mà cảm thấy khó chịu. Sở Thiên Khoát dù sao cũng chỉ là một nam sinh đồng trang lứa, học hành căng thẳng đến vậy lại còn phải lo quản lí bạn học của cả một lớp, dựa vào vào cái gì mà phải chiếu cố đến cô cơ chứ, cậu chẳng phải là cha ruột của cô.
Trần Kiến Hạ vẫn còn muốn nói nữa, song khi ngẩng đầu nhìn thấy vẻ thấu hiểu trong ánh mắt của Sở Thiên Khoát, cô liền nuốt ngược tất cả vào bên trong. Cô cảm thấy cậu đều hiểu cả.
Sở Thiên Khoát đeo ba lô xoay người rời đi.
Lớp trưởng thật tốt – cô thầm hân hoan trong lòng.
"Đó là ai thế?"
Nghe thấy giọng nói thiếu kiên nhẫn này, sống lưng Kiến Hạ lập tức cứng đờ.
Thậm chí cô còn không dám quay đầu lại, tựa như chưa hề nghe thấy bất cứ điều gì, co chân chạy vội về phía hành lang khu thực nghiệm.
Trần Kiến Hạ chạy đến mức hụt hơi, cho tới tận khi dòng người đông đúc trong khu giảng đường đã lùi hết về phía sau mới dừng lại trước tấm lưới sắt của khu thực nghiệm.
Vì lí do an toàn, bình thường chân cầu thang mỗi tầng của khu thực nghiệm và khu giảng đường đều có chấn song sắt, chỉ những lớp cần học giờ thực hành mới được đi vào khu vực này dưới sự dẫn dắt của giáo viên quản lí. Trần Kiến Hạ gập người trước cánh cửa, một tay bám lấy song sắt thở dốc, còn chưa kịp ổn định hô hấp đã nghe thấy tiếng bước chân đuổi theo phía sau.
"Cậu chạy cái gì cơ chứ?!"
Cô nghiêng đầu nhìn sắc mặt như vừa giẫm phải phân của Lý Nhiên.
"Mình giúp cậu giải tỏa tâm trạng là sai ư? Sao nhìn thấy mình mà cậu lại bỏ chạy như gặp phải quỷ thế?!"
Xem chừng là ấm ức rồi.
Trần Kiến Hạ cảm thấy rất muốn cười, nhỏ giọng nói: "Mình là vì muốn tốt cho cậu mà."
"Tốt cho mình?" Lý Nhiên gãi gãi gáy, dáng vẻ nhìn còn giống một chú chó hơn cả cô khi nãy đứng ở cửa lớp.
Trần Kiến Hạ bị chính ý nghĩ của bản thân chọc cười, thế nhưng vì Lý Nhiên vẫn đang nhìn chằm chằm nên đành phải nén xuống.
"... Mình không thể đứng ở đó nói chuyện quá nhiều với cậu, không tốt cho cậu." Trần Kiến Hạ nghiêm túc, "Nơi đó, nơi đó chính là hiện trường vụ án mà."
Lý Nhiên đờ ra vài giây.
Sau đó ôm bụng cười điên dại, khiến cánh cửa sắt tay cậu đang giữ lấy cũng rung lên bần bật.
Tiếng cười này chỉ ẩn chứa một hàm ý duy nhất.
Trần Kiến Hạ, cậu đúng là cái đồ ngũ hành khuyết não.
"Mình phải đi rồi," Trần Kiến Hạ rút điện thoại ra nhìn giờ, "còn có năm phút nữa là chuông vào giờ tự học buổi sáng điểm rồi, hôm nay có bài kiểm tra nhỏ môn Tiếng Anh."
Cô vừa đi được nửa bước thì bị Lý Nhiên kéo ngược trở lại.
"Trước đây mình làm liên lụy tới cậu, bây giờ mình giúp cậu giải tỏa ấm ức."
Đây là kể công sao? Trần Kiến Hạ có chút khó xử nhìn cậu.
Lý Nhiên cau mày: "Cậu không cảm thấy mình thật xấu xa ư?"
Ngữ khí vẫn bá đạo như thế, thoạt nghe qua còn tưởng là ép Trần Kiến Hạ phải cảm kích, thế nhưng không rõ vì sao, cô lại nghe ra được một tia bất an ẩn chứa trong đó.
Cô nhìn Lý Nhiên chăm chăm, ánh mắt chuyển từ mái tóc đỏ xuống đôi mắt thuần khiết như mắt chó của cậu.
Thuần khiết giống như... chó? Đây là phép so sánh kiểu gì thế nhỉ?
Trần Kiến Hạ vội vã xua tan đi ý nghĩ kì quái của chính mình, xốc lại tinh thần một lần nữa nhìn thẳng vào mắt của cậu.
"Cậu thực sự cảm thấy như thế?" Lý Nhiên nuốt một ngụm nước bọt.
"Mình chỉ là lo lắng cho cậu thôi," Trần Kiến Hạ nở nụ cười, "Trong trường có nhiều giám thị đi tuần như thế, nhỡ may cậu bị tóm được thì biết làm sao? Sẽ khiến cậu vướng vào phiền phức mất."
Thần sắc của Lý Nhiên tươi tỉnh trở lại: "Sợ gây phiền phức cho mình á? Thôi đi, cậu sợ mình kéo luôn cả cậu vào chứ gì? Yên tâm, mình sẽ không bán đứng cậu đâu."
"Bán đứng mình cái gì?" Trần Kiến Hạ gấp lên, "Mình có bảo cậu đi làm loại chuyện này đâu!"
Lý Nhiên lộ ra biểu cảm "quả nhiên là như vậy": "Phải, phải, phải, ngài quang minh lỗi lạc biết bao nhiêu, sao lại cần nhờ vả đến đôi tay bẩn thỉu của tôi cơ chứ."
Trần Kiến Hạ trợn mắt với cậu một cái, không kìm được phì cười thành tiếng.
"Thật mà," cô vẫn có chút áy náy, "Có phải cậu... Có phải chúng ta, chúng ta có chút quá đáng rồi hay không?"
Hai chữ "chúng ta" khiến tâm tình Lý Nhiên sảng khoái vô cùng.
"Mình có phét lác chữ nào đâu, cô ta quả thật là thi đỗ vào Chấn Hoa xong thì đá luôn người anh em của mình, còn nợ mình một cái máy CD nữa, hai nghìn tệ đấy, có câu nào là vu oan giá họa chứ?"
Trần Kiến Hạ mịt mờ. Người này làm sao có thể ngoa ngoắt thế này được nhỉ? Câu nào câu nấy đều hùng hùng hổ hổ...
Lý Nhiên bị cô nhìn tới mức sởn hết da gà, đột nhiên mất hết kiên nhẫn, đẩy cô về hướng cũ: "Đi, đi, đi. Đi mà làm người tốt của cậu, không liên quan gì tới cậu nữa, cứ xem như là không hề quen biết cái thằng như mình."
"Làm sao mà thế được cơ chứ?" Trần Kiến Hạ nghiêm túc trở lại.
Cô nghĩ ngợi rồi cũng cúi đầu với Lý Nhiên một cái, khiến cậu sợ tới mức hoảng hốt lùi về phía sau.
"Cậu bị thần kinh đấy à?'"
"Cảm ơn cậu," Trần Kiến Hạ nghiêm túc nói, "Mình cũng chẳng phải thánh mẫu cao cả gì, cũng muốn độc mồm độc miệng, ai bảo cô ta cứ bắt nạt mình suốt như vậy cơ chứ. Thế nhưng mình lại không biết phải làm thế nào, nói thật lòng, mình không cảm thấy hành động của cậu xấu xa, ngược lại còn cảm thấy đây mới gọi là 'ăn miếng trả miếng'. Song nếu không có cậu, mình sẽ không thể nghĩ ra được cách độc đáo thế này để trả đũa Vu Ti Ti. Mặc dù... mặc dù thủ đoạn có hơi... ấy ấy, nhưng mà, nhưng mà mình rất vui vẻ!"
Trần Kiến Hạ cảm thấy tảng đá đè nặng lên tim đã lăn sang một bên cùng những lời nói này, một cảm giác nhẹ nhõm sảng khoái không thể diễn tả được.
Thực ra cô vẫn có thể lựa chọn làm ngư ông đắc lợi, trước mặt Lý Nhiên ra vẻ bản thân là một đóa sen trắng, đầu nghĩ một đằng miệng nói một nẻo. Thế nhưng, cô không muốn như thế.
Cũng chỉ có ở trước mặt người này, cô mới có thể trò chuyện được lưu loát như thế, có thể thành thật thẳng thắn nói ra tâm tư của mình như thế mà không sợ bị khinh thường hay hiểu lầm.
Thật tốt.
Khuôn mặt Lý Nhiên đỏ lên. Cậu bối rối gãi gãi tai, biểu cảm vô cùng mất tự nhiên, hồi lâu mới nói: "Cậu về lớp tự học đi."
Kiến Hạ cũng đột nhiên cảm thấy hơi xấu hổ. Cô cúi mặt vén mấy lọn tóc ra sau tai, gật gật đầu.
Chạy được vài bước lại ngoảnh đầu lại: "Cậu thực sự sẽ không bị giám thị sờ gáy đấy chứ?"
Lý Nhiên dở khóc dở cười: "Có phải là mất tiền đâu, lấy lí do gì mà báo cáo giám thị cơ chứ? Cậu nghĩ bảo vệ rảnh rỗi đến mức ấy sao?"
Cũng có nghĩa là Vu Ti Ti chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay rồi?
Còn nữa, sao mà cậu hiểu rõ công việc của nhân viên bảo vệ thế này? Không lẽ là bởi thường xuyên gây ra những chuyện gà bay chó sủa?
Trần Kiến Hạ chớp chớp mắt, nói cho cùng chiêu này vẫn hiểm độc quá rồi. Đối với nữ sinh thì thanh danh quan trọng đến nhường nào cơ chứ.
Cô nhớ lại Vu Ti Ti và Lý Chân Bình từng vài lần dùng cụm từ "yêu đương với nam sinh hư hỏng" mà bôi nhọ mình, cuối cùng không ngờ lại chẳng thành.
Bởi thế, đáng đời.
Cô mỉm cười.
Tiếng chuông vào giờ tự học vang lên bên tai khiến Trần Kiến Hạ giật bắn, vội chạy về phía khu giảng đường.
"Này, phải rồi, nam sinh đó là ai thế?!"
Đã chạy được rất xa rồi mới nghe thấy tiếng hét với theo phía sau. Bước chân của Trần Kiến hạ thoáng chậm lại, thế nhưng vì giờ tự học đã cấp bách nên thậm chí còn không ngoảnh đầu lại.