Chương 9: Làm gà mà cũng có mặt mũi sao?

Nhà hàng phương Tây là một nơi tương đối yên tĩnh, An Thái vừa mắng ra những lời lẽ thô tục, lập tức hấp dẫn ánh mắt của hết thảy mọi người trong nhà ăn.

Mặt An Bình nóng như lửa đốt, nhiệt truyền đến tận mang tai, cô ước gì dưới đất có một cái lỗ để để chui vào!

Dù sao hai cô gái này da mặt mỏng, giọng nói không to bằng An Thải, cũng không thể chửi thề như vậy, hơn nữa tựa hồ cũng không muốn làm quen với loại chuột chù như An Thái, không đợi phục vụ đến giải quyết liền rời đi

Bọn không nói gì, nhưng An Thái vẫn cảm thấy khó chịu, tức giận ném khăn ăn, người phục vụ chạy tới chỉ có thể an ủi bà, không cho bà làm phiền người khác.

Rốt cục đến lúc thức ăn được dọn lên, lúc này An Thái mới một lần nữa đem lực chú ý trở về trên người An Khánh.

"Hãy cầm dao nĩa như thế này. Con trai, hãy nhìn mẹ. Tay phải cầm dao, nĩa ở tay trái. Nếu con cầm ngược nó, người khác sẽ chê cười", An Thái dường như chỉ thể hiện tình yêu của một người mẹ trước mặt An Khánh.

Nhìn cảnh này, hốc mắt An Bình chua xót, vị chua xót ngấm vào người cô, từ từ, đến tận xương cũng đau nhức.

An Khánh lúc cầm đũa ăn cơm đều sẽ rơi đầy người, huống chi cầm dao nĩa đâu?

Nhưng An Thái rất có kiên nhẫn, bà dạy rất nhiều lần, An Khánh mới miễn cưỡng học được, bà vui mừng gật gật đầu, đối An Bình nói: "Hãy nhìn xem, anh trai của mày không thua kém bất kỳ ai khác."

An Bình im lặng, chỉ cảm thấy miếng bít tết trước mặt thật nhạt nhẽo.

Sau khi dạy An Khánh, An Thái mới bắt đầu tự mình ăn, bà vừa cắn một miếng liền cau mày, "hừ" một tiếng quay đầu về phía lối đi, nhổ hết miếng bít tết đang nhai dở trong miệng ra ngoài, vừa khéo nôn lên giày da sáng bóng.

An Thái ngây người, An Bình cũng ngây người, hai người vội vàng ngẩng đầu nhìn.

Không ngờ lại là Đường Bối Nhiên!

Đường Bối Nhiên nhíu mày thành chữ Xuyên, giây sau nhìn thấy An Bình nở ra nụ cười trên môi: "Là cô, áo khoác bông, tôi rất vui được gặp cô."

Thái độ của hắn vẫn tốt, nhưng vừa mới mở miệng ra An Bình liền hốt hoảng trong lòng, vội vàng đứng lên xin lỗi: "Đường tiên sinh, thật xin lỗi, mẹ tôi không phải cố ý!"

Nguyên bản An Thái cũng bởi vì việc này mà giật nảy mình, nhưng nhìn thấy An Bình cùng đối phương quen nhau, biểu cảm khẩn trương dần giãn ra, lau miệng nói: "Này, dọa tao một hồi, nguyên lai đây là bạn bè của mày a!"

Bà líu lo không ngừng nói chuyện với Đường Bối Nhiên, "Tôi nói với cậu, đừng ăn ở đây, bít tết không mềm chút nào, rất khó nhai, thật lãng phí tiền!"

Đường Bối Nhiên cười nói: "Không biết bò bít tết có dai hay không, nhưng nếu hôm nay bà không lau giày sạch sẽ cho tôi, tôi sẽ để bà ăn đôi giày này."

Hắn dứt lời, kéo ra ghế ngồi xuống, tư thái ưu nhã, khí chất mê người.

An Thái từ trước đến nay hay bắt nạt kẻ yếu, lấn yếu sợ mạnh, bà không thể gánh vác bất kỳ trách nhiệm nào trên vai, chỉ biết cách trốn tránh khi có chuyện xảy ra, An Bình đã vì bà thu thập không ít cục diện rối rắm, bà vừa rồi có thoải mái chửi mắng hai cô gái trẻ tuổi kia, lại chưa thấy người nào có khí thế như Đường Bối Nhiên, nói cũng không dám nói, chân tay luống cuống dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía An Bình.

An Bình sợ Đường Bối Nhiên nhưng cũng không thể làm gì được, chuyện gì cũng phải có người giải quyết, đành phải cắn răng cầu xin: “ Đường tiên sinh, mẹ em thật sự không cố ý, anh có thể vì nể mặt em mà tha thứ cho mẹ em được không?"

"Gà cũng có mặt mũi?" Đường Bối Nhiên hừ nhẹ một tiếng.

Sắc mặt An Bình lúc này nhất thời tái nhợt, sau đó chậm rãi đỏ lên, cô hối hận vì sao lại tự làm nhục mình, cảm thấy mình thật nực cười, cô chỉ tiếp xúc hai lần với Đường Bối Nhiên, cô còn vọng tưởng rằng hắn sẽ cho cô mặt mũi.

Đại khái nhận rõ sự thật, An Bình bình tĩnh hơn rất nhiều, cố hết sức nặn ra nụ cười chuyên nghiệp: "Đường tiên sinh, thật xin lỗi, em sẽ giúp ngài lau giày sạch sẽ."

Cô ngồi xổm người xuống, cúi đầu liếc đống thịt nát, trong lòng hiện lên cảm giác buồn nôn.

Có lẽ là thấy An Bình do dự, An Thái vội vàng thúc giục, "Mau lau đi, mày còn chê mẹ mày sao? Khi mày còn bé đi ỉa đi đái đều là tao thu dọn sạch sẽ."

An Bình mím môi, dùng khăn giấy gói thịt nát lại, dùng khăn giấy khác lau sạch vết dầu mỡ và mảnh vụn trên mặt giày, làm xong những việc này, cô đứng dậy ném đồ vào thùng rác.

Đường Bối Nhiên nhìn chằm chằm cô, cười, "Cô muốn mắng tôi, còn nghĩ đánh tôi."

An Bình hoảng hốt, vội vàng cúi đầu xuống, "Đường tiên sinh, tôi không có nghĩ như vậy, vốn dĩ người sai là mẹ tôi."