Chương 2.2: Cởϊ qυầи áo

Đường Bối Nhiên đuổi người phụ nữ đi, lại đi sờ điếu thuốc, lúc này liếc khóe mắt mới nhìn thấy trong phòng còn có người nữa, "Người phụ nữ này là ai?"

"Không phải cô gái có người chết trên thân sao, tôi nhìn cũng không có gì đặc biệt, để cô ta ra ngoài đi."

An Bình vì những lời này mà thở phào nhẹ nhõm, nhưng Đường Bối Nhiên lại nói: "Đặc biệt hay không đặc biệt phải chờ tôi nhìn qua mới biết được."

Mấy người kia rõ ràng không phải loại người lương thiện, sau khi Đường Bối Nhiên nói xong, hai người còn lại vui vẻ nở nụ cười chờ đợi xem kịch, An Bình không biết điều gì đang chờ đợi mình, trong l*иg ngực dâng lên một dự cảm bất an.

Đường Bối Nhiên hơi nghiêng đầu, dùng bật lửa châm điếu thuốc trong miệng, vắt chân lên ngửa người, phun vòng khói thuốc, nhìn An Bình: "Cái tên nhà giàu mới nổi kia chết như thế nào?"

...... Lê tiên sinh, đêm hôm đó ăn rất nhiều......"

"Tôi không có để ngươi nói, cô diễn lại mọi chuyện cho tôi xem." Đường Bối Nhiên lại đột nhiên ngồi thẳng người, trên mặt lộ ra vẻ âm hiểm, “Cô biểu hiện tốt tôi liền thả cô đi ."

Lời nói của Đường Bối Nhiên khiến một đám người vỗ tay hoan hô, hai cô nương ngồi trên sân khấu cũng không cùng bệnh tướng yêu đồng tình, nép vào trong lòng nam nhân của mình cười điên cuồng.

An Bình biết Đường Bối Nhiên đang trút giận từ nơi khác, cô không dám nói, ngay cả ngẩng đầu lên cũng không dám, cô không dám đắc tội với đám thiếu gia tiêu xài hoang phí như bọn họ.

“Sao, không muốn sao?” Đường Bối Nhiên híp mắt, giống như một con báo ẩn nấp trong đêm, tản ra mùi vị nguy hiểm.

An Bình muốn cố nặn ra một nụ cười, nhưng khuôn mặt lại đau đến nhói lên, cô nghiến răng nghiến lợi, giữa tiếng huýt sáo của người đàn ông và sự giễu cợt của nữ nhân khác, cô chống hông vào cửa hai lần, thấp giọng nói: "Đêm đó Lê tiên sinh đẩy hai lần như vậy, sau đó liền qua đời."

Đường Bối Nhiên cười như không cười, một tay búng tàn thuốc "Không phải sao, phục vụ khách nhân còn mặc áσ ɭóŧ đệm?"

Đám người ồn ào, nhao nhao la hét đòi cởϊ qυầи áo.

An Bình vốn là một gái điếm, già mồm cũng chỉ thu hoạch được càng nhiều chế giễu cùng làm khó dễ.

Mặt cô có chút tê dại, đưa tay kéo khóa áo khoác, cởϊ áσ khoác trước một căn phòng đầy người, lại cởi một chiếc áo len cao cổ.

Tiếp theo là quần jean...

Quần lông...

Sau khi cởi bỏ chiếc áo khoác mùa thu ấm áp, bên trong vẫn còn một chiếc áσ ɭóŧ...

Vừa định giơ tay cởϊ áσ tiếp, Đường Bối Nhiên đã hết kiên nhẫn đến cực hạn, hắn nhìn An Bình bằng ánh mắt giễu cợt: "Một năm bốn mùa cô đều mặc nhiều đồ như vậy trên người sao?"

Trong tiếng "ha ha ha" của mọi người trong phòng, mặt An Bình đỏ bùng: "Tôi hơi sợ lạnh..."

"Được rồi, cút đi, nhìn quần áo của cô tôi liền nóng mắt.” Đường Bối Nhiên đối với An Bình không có hứng thú, cô lại đờ đẫn, điều này càng khiến cô lộ ra vẻ không thú vị.

Đường Bối Nhiên đã nói vậy, An Bình mau chóng rời đi, ngay cả mặc lại quần áo vào người, cô cũng không dám, chỉ cầm một đống quần áo vội vàng chạy đi.