Chương 14: không thể chơi, cũng không muốn chơi

Cô không đủ khả năng đẻ chơi trò chơi của kẻ có tiền, cũng không muốn chơi.

An Bình cầu nguyện, cầu nguyện Đường Bối Nhiên đừng đến tìm cô nữa..

An Bình đang định về nhà thì trên đường nhận được điện thoại của An Thái, cô rất mệt liền hỏi An Thái có chuyện gì, đầu dây bên kia rất vui vẻ, nói An Khánh đi xem mắt với nhà gái, họ gặp nhau vào buổi trưa, dự định ăn tối cùng nhau.

Đây coi như là một tin tức tốt đi, cúp điện thoại, sau khi cúp điện thoại, An Bình bảo tài xế đổi lộ trình.

An Bình còn tưởng rằng An Thái muốn cô thanh toán hóa đơn cho việc gặp cô gái trong buổi ra mắt, nhưng mãi sau này cô mới biết An Thái đã đặt phòng riêng rồi, xem ra bà rất coi trọng buổi xem lần này.

Không bao lâu, nhà gái tới.

Đến chính là một cặp mẹ con, người mẹ Thái kiều, người con tên Phương Tư Dĩnh, Phương Tư Dĩnh rất trắng, khuôn mặt thanh tú động lòng người, nhìn qua cũng chỉ hơn hai mươi tuổi, mà An Khánh đã ba mươi có hai, lại bởi vì có vấn đề về thần kinh ngoại hình dần khác với người thường, An Bình không khỏi nghi hoặc, Phương Tư Dĩnh thật sự có thể để ý An Khánh sao?

Sau khi hai bên ngồi xuống và uống một tách trà, An Bình phát hiện ra rằng Phương Tư Dĩnh cũng mồ côi cha khi cô ấy còn nhỏ, sau đó Thái kiều tái hôn và chồng mới của bà là một kẻ nghiện rượu và cờ bạc. Sau khi bà ly hôn, Phương Tư Dĩnh sống một mình cho đến bây giờ. Người ta nói rằng Phương Tư Dĩnh khi còn nhỏ thường bị cha dượng đánh đập nên cô ấy mắc chứng tự kỷ, vì điều này mà cô thường bị bắt nạt ở trường. Một thời gian sau đó, cô ấy thôi cấp ba.

An Bình sau khi biết chuyện đã cảm thấy thật khó tin, làm sao một người mắc chứng tự kỷ và một người có vấn đề về thần kinh có thể sống cùng nhau?

Nhưng hình như hai bên gia đình đều cảm thấy chuyện này không thành vấn đề, sau khi ăn cơm xong, Thái kiều đặt chén trà xuống nói: “Hôm nay tôi kể cho bà nghe chuyện của nhà mình, tôi cũng nghe bà mối nói về tình hình của con trai bà, mặc dù năng lực tự gánh vác kém. Nhưng nếu kết hôn với Phương Tư Dĩnh, sau này con bé có thể chăm sóc chi con trai của bà, Phương Tư Dĩnh nhà tôi có thể làm bất cứ điều gì ngoại trừ việc không nói nhiều, và tôi nghĩ rằng con trai của bà rất thích Phương Tư Dĩnh nhà tôi, chuyện này có thể thành."

"Ôi, những gì bà nói thực sự khiến tôi cảm động. Tôi thấy con gái của bà sẵn sàng ra ngoài gặp gỡ, con bé chắc chắn có thể chấp nhận hoàn cảnh của con trai tôi. Hơn nữa, nó đã ngồi rất lâu, dường như con bé cũng thích con trai tôi. Tôi thấy chuyện này có thể thành." An Thái vui mừng đến mức không thể ngậm miệng lại được.

An Bình ngơ ngác nhìn qua Phương Tư Dĩnh vẫn cúi đầu im lặng cho đến tận bây giờ và An Khánh đang cười ngây ngô, cô không thể nói được bọn họ hài lòng về đối phương hay không, chứ đừng nói là thích nhau.

Mắt thấy gia đình hai bên đã nâng lên chuyện kết hôn, An Bình vội vàng xen vào, "Nếu không trước hết hãy để cho bọn họ tìm hiểu về nhau rõ hơn, bây giờ mới là lần thứ nhất gặp mặt, nếu nói chuyện kết hôn thì quá nhanh, cháu thấy Tư Dĩnh một mực không nói chuyện, có vẻ thẹn thùng, nếu không cô cứ về nhà hỏi ý Tư Dĩnh trước đã."

Thái kiều, người đang cười, lập tức cau mày, "Ý của cô là gì? Tư Dĩnh nhà tôi đã sẵn sàng cho việc này, tôi đã nói thẳng tình hình của nhà tôi. Giờ cô lại nói quá nhanh,, là sợ nữ nhi nhà tôi ỷ lại nhà cô sao? Tôi nói cho cô biết, ngoại trừ việc không thích nói chuyện, nó có vô số người muốn kết hôn cùng."

"Cháu không phải ý này......"An Bình vội vàng giải thích, An Thái bên cạnh quát lớn, "Mày ngậm miệng lại cho tao! Con đĩ, mày thật sự không muốn nghĩ cho anh trai mày đúng không?"

An Bình không có ý đó, nhưng lời của cô bị hai người này làm cho méo mó, cô dứt khoát không nói nữa, trong lòng biết chuyện gia đình không phải do cô quyết định.

Thấy An Thái khiển trách An Bình, sắc mặt Thái kiều mới dần dần chuyển tốt, túi nhấc lên cũng buông xuống.

Sự tình vội vàng thương lượng, An Thái và Thái Kiều hẹn nhau chọn thời gian, lần sau hai nhà sẽ chính thức ngồi xuống bàn chuyện hôn sự.

An Khánh là đầu quả tim của An Thái, chuyện cưới hỏi đương nhiên là ưu tiên hàng đầu của gia đình, hiện tại chuyện này gần như cơm bữa, bà rất vui vẻ, khi mẹ con Thái Kiều đi khỏi, bà lập tức gọi điện thoại mời hội chị em cùng nhau đi uống rượu, hát hò ăn mừng.

An Thái có hai người chị em tốt, một người đã lập gia đình sinh con nhưng không muốn sống một cuộc sống tầm thường, suốt ngày ăn mặc hở hang, mời người ta uống trà đi mua sắm, không muốn ở nhà nội trợ.

Người còn lại nhỏ hơn hai người rất nhiều, là tình nhân được một người Hồng Kông ở đại lục nuôi dưỡng, người Hồng Kông này thuê cho cô một căn nhà ở làng tình nhân nổi tiếng ở Quảng Châu, mỗi tuần đến đây một lần, giúp cô trả tiền sinh hoạt chi tiêu mỗi tháng.

Người chị em kia của An Thái suốt ngày khoe khoang trước mặt họ rằng người Hồng Kông kia yêu mình biết bao, đã bỏ tiền vô số tiền nuôi mình trong ngần ấy năm và ông ta không thể sống thiếu bà, bà cũng nói rằng người Hồng Kông nói với bà rằng ông ta sẽ đưa bà sang Hồng Kông hưởng phúc sau khi hoàn tất thủ tục ly hôn.

Nhưng trên thực tế, An Bình nghe An Thái và một chị gái khác nói riêng, nói rằng người Hồng Kông không giàu như vậy, ông ta chỉ là chủ tiệm bình thường bán hoa quả khô, thậm chí nhà ở sang trọng ở Hồng Kông cũng không mua được, vì vậy người Hồng Kông kia không đủ tiền mua những cô gái trẻ ở nội địa, vì vậy chỉ có thể bỏ thuê nhà và chăm sóc những phụ nữ ngoài ba mươi đang bắt đầu sa sút về mọi mặt để hưởng thụ..