Chương 13: Sớm ba phút, tôi sẽ tróc xương cô

Nhìn khuôn mặt dữ tợn của người đàn ông, lần đầu tiên An Bình cảm thấy người sống còn đáng sợ hơn xác ướp khô trong góc tường.

"Đường Bối Nhiên, lại là cô gái anh mang đến thắng."

Nương theo giọng điệu không cam lòng, Đường Bối Nhiên bước vào, hình như hắn ta đang cười, nhưng không vẻ vui vẻ như lần đầu, hắn nhìn xung quanh một chút, đi tới trước mặt An Bình, mở miệng nói với giọng đau lòng: "Làm sao tóc đều bị ướt vậy? Còn lạnh không?"

Nhìn vào đôi mắt đẹp kia, An Bình cảm thấy trong đó tràn đầy ác ý và khinh thường, người đàn ông này quá giỏi giả vờ, rõ ràng hắn rất coi thường cô, nhưng ở đây lại ôn nhu thì thầm, như thể hắn ta đang đau lòng biết bao giống như.

An Bình biết rõ, nhưng cô không dám vạch trần, Đường Bối Nhiên là ác ma trong mắt cô, cô không dám đối phó với ác ma, chỉ có thể cầu xin hắn buông tha cho cô.

Nhà xác có lẽ chưa bao giờ náo nhiệt như vậy, giữa tiếng ồn ào của những người khác, An Bình muốn cầu xin Đường Bối Nhiên tha thứ, nhưng há miệng lại khóc ra tiếng, cô nắm lấy ống tay áo Đường Bối Nhiên cầu xin hắn tha cho cô.

Nhưng tiếng khóc quá lớn, những gì cô muốn nói đều bị che lấp, Đường Bối Nhiên một chữ cũng không nghe được, có điều lúc này hắn lại nguyện ý dỗ cô, không những không cảm thấy cô bẩn, ngược lại còn vỗ về sau lưng cô, "Được rồi, không phải tôi đã cho người mở cửa rồi sao, tôi làm sao có thể nỡ lòng bỏ cô ở đây?"

Hắn giả mù sa mưa nói những lời nhảm nhí đến chính hắn cũng không tin, vỗ vỗ dỗ dành hai lần, tiếng khóc trong lòng hắn đột nhiên ngừng lại, cô trượt xuống không trọng lực, Đường Bối Nhiên theo phản xạ nắm lấy cổ áo An Bình, đến khi hắn nhìn xuống mới phát hiện ra cô đã ngất.

Hắn vui vẻ cười, "Còn rất biết chọn thời điểm, sớm hơn ba phút mà ngất đi, tôi liền làm róc hết da thịt của cô."

"Lý viện trưởng, nơi này cũng có một cái bị ngất, ông đem người tùy tiện vứt ở chỗ nào đó nghỉ ngơi một lát đi."

Đường Bối Nhiên vừa mở miệng, Lý trưởng khoa lập tức chạy tới, muốn đem An Bình nhận lấy, lại phát hiện tay cô đang nắm chặt lấy quần áo của Đường Bối Nhiên.

Đường Bối Nhiên cũng chú ý tới, kéo hai lần đều không động đậy được, cúi đầu nhìn những ngón tay mảnh khảnh đang trắng bệch của An Bình, nắm cực kỳ chặt, cúi đầu suy nghĩ xem có nên bẻ gãy ngón tay của cô hay không, dù sao nơi này cũng là bệnh viện, chỉ cần bó lại là được.

"Đường tiên sinh, nếu không thì ngài cởϊ qυầи áo ra, đợi cô ấy tỉnh lại tôi sẽ gửi lại cho ngài."

Đường Bối Nhiên trầm tư chốc lát, ôm An Bình lên, đem Lý viện trưởng bỏ lại phía sau, "Không cần."

Xe ở ngay trước cửa bệnh viện, An Bình rất gầy gò, bế đi một đường dễ như trở bàn tay, nhưng hắn chưa từng bế phụ nữ bao giờ, hắn không kiên nhẫn, sau khi mở cửa xe, hắn ném cả quần áo và An Bình vào trong ghế sau.

An Bình tựa hồ thật sự choáng váng, ngã như vậy cũng không có phản ứng gì, Đường Bối Nhiên cởi cà vạt, đóng sầm cửa xe lại.

Nếu không phải hôm nay vừa vặn mặc vào cái áo khoác này, hắn tuyệt đối sẽ không mang theo con điếm này.

An Bình tỉnh dậy, phát hiện mình đang ở trong một căn phòng xa lạ, thân thể mềm mại ấm áp, hoàn toàn khác với cảm giác khi tỉnh lại bình thường, cô có chút sững sờ, phát hiện quần áo trên người cũng đã thay xong.

An Bình không biết nó ở đâu, cô không biết phong cách trang trí, cái gì cũng đắt tiền nên cô rất cẩn thận, sợ vì đυ.ng phải thứ gì đó mà phải trả giá đắt.

Áo khoác và điện thoại di động của cô đặt ở trên sô pha, trên người không thiếu quần áo, không có dấu vết bị xâm phạm.

Điểm ký ức vẫn ở trong nhà xác, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, An Bình cho rằng đây hẳn là chỗ của Đường Bối Nhiên, nhưng sau khi nghĩ lại, cô lại phát hiện không có khả năng, Đường Bối Nhiên làm sao có thể mang cô về nhà hắn?

Cô mặc áo khoác mở cửa, khẽ gọi: "Xin hỏi có người có đây không?"

Cô một đường đi ra ngoài, xuống lầu, trên dưới đều hô qua, căn bản không ai.