Chương 7: Ở chung

Mười giờ ngày hôm sau, Triệu Từ Thấm tỉnh lại, đã thấy Từ Tỉnh ngồi gác chân trên cái ghế gần đó.

Anh đã mặc chỉnh tề, đến cổ áo sơ mi cũng đã cài cẩn thận, phát hiện cô đang nhìn anh, liền bỏ văn kiện trong tay xuống: “Tỉnh dậy rồi?”

Anh đứng dậy, mu bàn tay dán dán lên trán cô: “Có chỗ nào không thoải mái không? Không sao vậy ăn ít điểm tâm trước, tôi đi nấu cháo nóng cho em.”

“…”

Triệu Từ Thấm mở miệng nói chuyện, mới phát hiện cổ họng mình hơi khàn: “Sao anh còn chưa đi làm?”

Từ Tỉnh ngừng cười: “Việc hôm nay không nhiều lắm, đến muộn chút cũng không sao, huống hồ…” Anh cúi người, hôn lên môi của cô một cái: “Sao tôi có thể để em ở nhà một mình được.”

Triệu Từ Thấm liền theo bản năng sờ khóe môi mình: “Cũng không phải em không thể ở một mình…”

Đáy mắt Từ Tỉnh mang theo ý cười: “Ừm, vậy em suy xét một chút, có thể cho tôi vinh hạnh, được vào ở với em không?”

Đây là… Có ý muốn ở chung sao?

Mắt Triệu Từ Thấm hơi hơi mở to, cô không nghĩ sẽ đi đến bước này.

“Em…”

“Không cần trả lời vội.” Hai ngón tay Từ Tỉnh đè lên môi của cô: “Quả thật tôi rất vội, nhưng tôi không muốn gây áp lực cho em, Thấm Thấm, tuy chúng ta gặp nhau hơi muộn, nhưng sau này còn mấy chục năm nữa, có một số việc chậm một chút cũng không sao.”

Anh dừng một chút.

Sau đó Triệu Từ Thấm trơ mắt nhìn luật sư Từ bình thường đứng đắn đẹp trai quay một vòng, ngón cái ma sát lên mặt của cô, nhẹ nhàng phun ở bên tai cô: “Chỉ cần… Lúc ở trên giường đừng bảo nó chậm là được.”

“Được rồi, em đi rửa mặt trước đi, quần áo là tôi mua ở cửa hàng sáng nay, còn chưa ủi qua, em mặc tạm trước vậy.”

Từ đại luật sư lại khôi phục bộ dáng đứng đắn, anh đưa túi lớn ở bên cạnh cho Triệu Từ Thấm, sau đó tri kỷ để lại không gian cho cô thay đồ, còn mình thì vào phòng bếp, vén tay áo lên, thuần thục bật bếp nấu cháo, đồng thời múc thịt bò đã ninh xong ra, bóc vỏ trứng luộc để ở bên cạnh.

Sau khi ăn sáng xong, Từ Tỉnh đến công ty luật, Triệu Từ Thấm trở về hành lang triển lãm tranh.

Hành lang triển lãm tranh là cha cô đưa cho cô lúc cô ly hôn năm ngoái, nơi này đại đa số cũng không có ai tới mua tranh, bình thường giống như là nơi để cô vẽ tranh, cho nên chỉ thuê một nhân viên, tên là Tần An Mai, làm công việc dọn dẹp với tiếp khách.

Tần An Mai đến từ nông thông, tuổi tầm mười lăm mười sáu, lúc mới đến hay buộc hai bím tóc, về sau quen nhìn Triệu Từ Thấm uốn tóc với thả tóc, cũng tự học búi tóc lại.

Tần An Mai thấy Triệu Từ Thấm tới đây, hai mắt liền sáng lên vội bỏ cây chổi xuống: “Chị Thấm, hôm nay trông chị thật tươi.”

“Vậy sao?” Triệu Từ Thấm sờ sờ mặt mình.

Lúc mới ra cửa cô sợ không được tự nhiên, sợ là môi quá đỏ hoặc là mí mắt khóc sưng lên làm cho người ta nhìn ta manh mối, sau ba lần Từ Tỉnh xác nhận xong, mới yên tâm.

Lúc này nghe Tần An Mai nói vậy, trái tim không tự giác mà nhấc lên.

“Thật sự!” Tần An Mai gật gật đầu: “Da kia… Da như mỡ đông, chính là nói người như chị! Tối hôm qua chị gặp mộng đẹp sao?”

Triệu Từ Thấm nhìn ánh mắt ngây ngô của cô ấy, đột nhiên nói không nên lời.

Mộng đẹp thì không có, sao cô có thể nói là bị đàn ông làm đến khóc được chứ? Thậm chí sau cùng còn phải nghẹn ngào xin anh tha cho, nói không ít lời rất khó nói, vẫn nhận phải những lần đâm sâu rút mạnh của anh thôi?

May mà Tần An Mai không có ý hỏi tiếp, cô ấy liền đổi đề tài rất nhanh: “Đúng rồi, chị Thấm, hôm qua có người tới tìm chị.”

Triệu Từ Thấm ngước mắt lên: “Biết là ai không?”

Tần An Mai lắc lắc đầu.

Cô ấy nói: “Không biết, một người đàn ông cao cao, nhìn không thân thiết mấy, còn hơi âm trầm. Em nói chị không ở đây xong, anh ta liền đi tới mua một bức tranh, chính là bức tiệc rượu ngày xuân đắt nhất của chúng ta.”