Đôi tay Bạch chí Thiện nắm chặt khăn tắm, tim đập nhanh như đang đánh trống.
Ánh mắt cậu di chuyển xuống phía dưới.
Một lúc sau.
“Có thể nhìn không?”
Hơi thở của Bạch Chí Thiện như ngừng lại, khuôn mặt ửng hồng, cô cắn răng nói:
“Anh mơ đi.”
Cánh tay đang chống ở cửa của cậu buông xuống, xoa nhẹ bên hông cô, khiến cho khăn tắm đã lỏng lẻo càng thêm lỏng lẻo, tựa như giây sau cậu có thể không chút lưu tình mà kéo nó xuống.