Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Dưới Trăng Vắng Bóng Người

Chương 55

« Chương TrướcChương Tiếp »
Phùng Nguyệt Hi nói đập tiền mua thủy quân đúng là đập tiền mua thủy quân.

Chỉ trong vòng một giờ đồng hồ, trên trang cá nhân của Hứa Nhiên cư dân mạng gần như chia thành hai phe. Một phe liên tiếp công kích mắng chửi anh, một phe ra mặt bảo vệ anh. Hai phe cứ cãi nhau qua lại, không phân thắng bại. Hứa Nhiên nhìn số lượng thủy quân ngày càng nhiều, có thể đoán là Phùng Nguyệt Hi đã chi rất nhiều tiền.

Hứa Nhiên sợ cô nàng tiêu tiền linh tinh, liền nhắn tin trấn an cô nàng, bảo cô nàng dừng lại.

Nhưng ngay sau đó, không biết có phải vì số lượng người truy cập quá đông hay không, diễn đàn trường lại lần nữa sụp đổ.

Diễn đàn yên tĩnh, một đám người lại kéo đến trang cá nhân của Hứa Nhiên. Nhưng cũng không bao lâu sau, tài khoản của Hứa Nhiên bị khóa lại, tất cả những người vừa rồi mắng chửi anh cũng bị report.

Đợt sóng này qua đi, cũng xem như được yên tĩnh lại.

Có tiếng chuông điện thoại đến, Hứa Nhiên mệt mỏi nhận máy. Người bên kia rõ ràng rành mạch báo cáo cho anh.

"Hứa thiếu, đã làm xong những việc anh yêu cầu. Bên phía Cung tiên sinh vẫn chưa kịp ra tay, hình như cũng đã có đoàn đội ngăn cản. Chúng tôi cũng cho người khóa trang mạng lại, tạm thời sẽ không ai làm phiền ngài được nữa."

"Được, tôi biết rồi, cảm ơn anh." Hứa Nhiên trầm ngâm giây lát, bỗng nói: "Kêu người để ý nhất cử nhất động của Cung Thời An, có chuyện gì lập tức báo cáo cho tôi."

Sau khi Hứa Nhiên ngắt máy, vài phút sau lại nhận được cuộc gọi điện từ Hạ Hi Văn.

"Nhiên ca, lùm xùm trên mạng đột nhiên im lặng hết rồi, là cậu làm sao?"

Hứa Nhiên cũng không che giấu: "Ừ"

"Vậy thì tốt rồi, tôi vừa gọi người thì nhận được tin báo, vẫn là cậu nhanh hơn." Hạ Hi Văn vốn không giỏi an ủi người khác, lúc này lại không nhịn được mà nói mấy câu: "Nhiên ca, mấy lời trên mạng toàn mấy lời nhảm nhí, cậu cũng đừng để ý bọn họ. Toàn một lũ óc bã đậu, không biết gì nà cũng dám phán!"

Hứa Nhiên bật cười: "Tôi biết mà, tôi không để trong lòng đâu, cậu đừng lo cho tôi."

"Vậy thì tốt." Hạ Hi Văn thở ra một hơi, dừng lại, giọng điệu đột nhiên nghiêm trọng hẳn lên: "Tôi tìm ra người đăng tin kia lên rồi. Chút nữa cậu có thể lên trường.. À không, chúng ta đến quán cafe gần trường nói chuyện một chút được không?"

"Được, phiền cậu rồi. Lát nữa gặp." Hứa Nhiên ngó lên đồng hồ xem thử, vậy mà đã gần sáu giờ sáng rồi.

Cả một đêm anh đều không ngủ được, giờ cũng không còn thời gian nghỉ ngơi nữa. Ngồi xử lý chút công việc, đợi trời sáng thêm chút rồi đến điểm hẹn là vừa rồi.

"Còn một chuyện nữa" Hạ Hi Văn ngập ngừng muốn nói rồi lại thôi.

"Có chuyện gì cậu nói đi"

".. thôi, đợi gặp mặt trực tiếp rồi nói chuyện luôn. Cậu nghỉ ngơi đi"

"Ừm"

Hứa Nhiên cả một đêm không ngủ, dưới mắt đọng một vệt thâm quầng.

Cả gương mặt của anh gần như không có sức sống, râu cũng bắt đầu mọc ra, nhưng mà bởi vì không có thời gian cạo, trông anh như già thêm mấy tuổi. Hạ Hi Văn nhìn đến có chút xót, nhăn mặt nhăn mày nói: "Sớm biết cậu mệt vậy tôi đã hẹn buổi chiều, cậu cũng không nói với tôi.. Hay là bây giờ cậu ngủ một giấc trước đi?"

Hứa Nhiên bật cười: "Cậu hâm à? Nói luôn đi, chút nữa tôi về ngủ bù cũng được."

Hạ Hi Văn cũng không miễn cưỡng nữa, lôi ra một xấp tài liệu đưa cho Hứa Nhiên: "Đại thần đăng tin trên mạng đó thật ra là sinh viên trường chúng ta, họ Đặng, đã nghỉ học mấy tuần nay rồi, tôi hỏi mấy người bạn của cậu ta, không ai biết rõ nguyên do."

Hứa Nhiên quan sát tài liệu, cảm thấy gia thế Hạ Hi Văn ắt hẳn cũng không phải tầm thường, chỉ trong một đêm ngắn ngủi mà cô ấy hầu như lôi cả gốc gác họ hàng người ta ra.

"Thánh biết tuốt" là một nam sinh, tên là Đặng Vi, nhỏ hơn Hứa Nhiên hai tuổi, học khoa công nghệ thông tin. Gia cảnh gia đình không quá tốt, cậu ta đi học được đều là nhờ học bổng giành được. Có thể thấy là một người học khá là giỏi.

Nhưng cậu ta đã không đi học mấy tuần liền, cũng không thấy xin nghỉ.. Một người như vậy, không có quen biết gì sao lại nhắm vào anh?

Hứa Nhiên không thể hiểu nổi, cau mày xem tài liệu một lúc nào, vẫn không phát hiện ra được điểm gì mới.

"Bây giờ không ai biết Đặng Vi đang ở đâu, cậu ta đã biến mất mấy tuần liền rồi, người của tôi cũng không cách nào. Hứa Nhiên, hay cậu cho người điều tra thì xem, biết đâu phạm vi tìm kiếm được sẽ rộng hơn tôi?"

"Để tôi thử xem" Hứa Nhiên vừa nói vừa liên lạc cho Lưu Thần - cũng chính là trợ lí kiêm cánh tay đắc lực của anh: "Giúp tôi tìm kiếm một người này.."

Lưu Thần nhận lệnh không dám chậm trễ, lập tức cho người đi làm, tiện thể còn báo cáo cho anh một chút tình hình của Cung Thời An. Nghe đến hắn cũng đang huy động người tìm kiếm Trần Vũ, còn suýt phát hiện ra người bên anh, Hứa Nhiên liền trầm mặc. Sau khi phân phó thêm vài điều, anh thở dài. Điều này vừa hay bị Hạ Hi Văn bắt gặp, cô nhìn vẻ trầm ngâm của Hứa Nhiên, do dự hồi lâu, vẫn hỏi: "Cậu.. và Cung Thời An thật sự là mối quan hệ đó sao?"

Hứa Nhiên hơi sửng sốt, rất nhanh lấy lại bình tĩnh, thành thật gật đầu: "Ừm.. Quên mất không nói cho cậu biết, xin lỗi nhé."

Lúc xác nhận mối quan hệ quá vội vàng, sau đó xảy ra một số chuyện, Hứa Nhiên nghĩ đến để cho nhiều người biết thì không hay, nên cũng đem chuyện này giấu với cả Phùng Nguyệt Hi và Hạ Hi Văn.

"Tôi không có ý đó.. Chỉ là, cậu xác định hai người đang yêu đương sao? Không phải mập mờ sao?"

Hứa Nhiên nhíu mày, ngập ngừng nói: "Đúng là đang yêu đương.. Sao cậu lại hỏi điều này?"

Hạ Hi Văn đột nhiên rơi vào trầm mặc. Cô nàng suy nghĩ thật lâu, cuối cùng vẫn không nỡ nhìn thấy Hứa Nhiên bị lừa, lưỡng lự kể lại: "Thật ra.. tôi cũng không phải là nhiều chuyện.. Nhưng mà mấy hôm trước tôi thấy Cung Thời An cùng với Phương Lữ của khoa chúng tôi đi dạo, đi ăn cùng nhau, trông rất thân mật. Tôi chỉ nghĩ bọn họ cùng một nhóm, đi dạo đi ăn bàn việc học cũng không có gì lạ. Nếu chỉ có như vậy tôi cũng không muốn nói."

"Nhưng sau đó tôi lại tận mắt thấy hai ngươi bọn họ ôm nhau! Tôi cứ nghĩ là hai người họ quen nhau nhưng bây giờ cậu nói như thế này.. lại khiến tôi cảm thấy không ổn. Cùng cậu yêu đương còn mập mờ không rõ với cô gái khác.. Lẽ nào Cung Thời An đang một chân đạp hai thuyền sao?"

Hứa Nhiên mới đầu còn bình tĩnh, càng nghe sắc mặt càng trắng, cuối cùng cả gương mặt đều trông rất khó coi.

Thật ra anh vẫn luôn nghĩ, Cung Thời An trước nay vẫn luôn thích con gái, sao có thể đột nhiên để ý đến một thằng đực rựa như anh?

Chỉ là anh cho rằng hai người ít nhiều gì cũng là anh em thân thiết, vô tình xảy ra quan hệ, trong bối rối thì ngượng ngùng còn nhiều hơn. Nhất thời nhìn mặt nhau còn khó, nói chi là xác nhận quan hệ yêu đương.

Nếu không phải đã suy nghĩ rất lâu, thật ra Hứa Nhiên cũng không mạo hiểm đồng ý với Cung Thời An. Anh chỉ sợ mình bị lừa đến tâm lẫn thân cũng không còn. Sợ nhất chính là chuyện diễn ra giống như Hạ Hi Văn nói, nghĩ đến Cung Thời An một chân đạp hai thuyền.

"Chắc là.. hiểu lầm thôi, hơn nữa bạn bè ôm nhau cũng không phải gì quá đáng lắm.. Có lẽ bọn họ có chuyện riêng gì đó nên mới.." Hứa Nhiên nói được dở chừng lại ngừng.

Bởi vì ngay cả anh cũng cảm thấy lời mình vừa nói rất nực cười.

Bạn bè nào lại cùng nhau đi ăn, đi dạo, còn ôm nhau? Ngoài sáng còn thể hiện như vậy, không biết chừng ở trong bóng tối cái gì cũng làm rồi! Huống chi, hai người đó từ lúc nào thân nhau anh lại không biết vậy? Càng không nói đến Cung Thời An đã có bạn trai rồi, ý thức cách xa người khác giới một chút cũng không biết sao?

Hắn rốt cuộc coi anh là gì chứ, tùy ý muốn đối xử sao cũng được?

Dẫu biết cái danh đào hoa của Cung Thời An còn treo ở đó, cũng nghĩ đến hắn trước đây có thể đã ngủ qua với vô số người, Hứa Nhiên vẫn không nhịn được cảm thấy, giờ phút này mình giống như bị phản bội. Cái gì cũng không làm rõ ràng, anh chỉ sợ mình không chịu nổi!

"Hứa Nhiên."

Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, kéo anh về với thực tại

Hứa Nhiên ngẩng đầu nhìn Hạ Hi Văn, cảm xúc hỗn loạn trong mắt chưa kịp che giấu lập tức trào ra ngoài.

"Cậu trước tiên bình tĩnh lại đã, có thể mọi chuyện chỉ là hiểu lầm thôi.. Nếu như hai cậu thật sự đang yêu nhau, cậu nên hỏi thử Cung Thời An trước đã, xem cậu ta có phản ứng như thế nào, chứ tôi cảm thấy.. Cậu ta trông có hơi đào hoa một chút nhưng cũng sẽ không phải là loại người tệ bạc như vậy đâu."

Hứa Nhiên nghe lời trấn an của Hạ Hi Văn, hơi hơi bình tĩnh lại.

Anh hít một hơi thật sâu, sóng ngầm trong lòng dần dần bị ép xuống.

Đúng vậy, là do vừa rồi anh đã quá xúc động. Đáng lẽ gặp tình huống như thế này, anh nên hỏi Cung Thời An trước rồi mới đưa ra kết luận chứ không phải ở đây phán đoán bừa bãi, rồi tùy tiện treo cho hắn một cái án tử hình như thế này.

Có lẽ đúng như Hạ Hi Văn nói, hai người họ chỉ là bạn bè bình thường, có lẽ Phương Lữ kia sắp đi xa hay đại loại vậy nên Cung Thời An mới đồng ý ôm cô ta một cái coi như tạm biệt thôi..

Tình cảm của hai người họ so với Tô Lam khi trước, càng không đáng để anh phải bận tâm mới phải.

"Cậu nói đúng, tôi sẽ về hỏi lại em ấy. Cảm ơn cậu, Hi Văn, nhờ có cậu giúp tôi bình tĩnh hơn nhiều rồi."

"Chúng ta là bạn bè mà ơn nghĩa gì chứ?" Hạ Hi Văn khẽ cười, trong lòng lại âm thầm nghĩ, tốt nhất là tất cả những gì cô ấy thấy đều là hiểu lầm, nếu không Hứa Nhiên..

Hạ Hi Văn thở dài.

Hứa Nhiên trở về cũng không vội nói chuyện này lại với Cung Thời An.

Bởi vì giữa hai người còn có một khúc mắc chưa được giải quyết. Chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nhưng nên xử lý thế nào, Hứa Nhiên lại tạm thời nghĩ không ra.

Anh thừa biết Cung Thời An là một người rất sĩ diện, việc bị công khai xu hướng tìиɧ ɖu͙© đối với hắn mà nói khẳng định là rất khó chấp nhận. Chưa kể đến việc nếu như chuyện này truyền đến tai ba mẹ hắn.. Hứa Nhiên càng không biết giấu mặt vào đâu.

Cung bá mẫu xem anh như con ruột mà đối đãi, con yên tâm giao con của mình cho anh chăm sóc, vậy mà anh cứ vậy.. bẻ cong hắn, việc này có bậc làm cha làm mẹ nào chịu được đây?

Hứa Nhiên nên cảm thấy may mắn vì người lần này ra tay vẫn chưa quá tàn độc, ít nhất là chuyện này ngoại trừ người trong trường cũng chưa có ai biết tới, tin tức cũng được Hứa Nhiên chặn lại từ sớm nên cũng không có tiếng gió nào lọt ra bên ngoài. Nếu không không biết còn bị làm rùm beng đến mức nào.

* * *

Bên này Cung Thời An cũng không rảnh tay, mặc dù dự án dưới tay hắn đã hoạt động trở lại, nhưng một ngày chưa bắt được tên giám đốc ôm tiền chạy trốn kia, hắn vẫn không thể an ổn được.

Mặc dù trong lòng hắn vẫn còn khó chịu việc quan hệ giữa mình và Hứa Nhiên bị đào ra, nhưng nghĩ tới thời gian qua anh đã giúp đỡ mình nhiều như vậy, cơn giận của hắn đã nguôi đi một nửa rồi.

Cung Thời An vốn định chờ Hứa Nhiên chạy tới chỗ hắn khóc lóc dỗ dành, hắn có thể làm giá một chút, sau đó vui vẻ tha thứ cho anh. Nhưng mà cứ chờ cứ chờ, vậy mà chờ đến một tuần cũng không thấy ai đến!

Mấy ngày nay Cung Thời An còn cố tình không về nhà, vậy mà Hứa Nhiên cũng không đến tìm hắn, lẽ nào không nhận thức được chuyện hắn đang giận sao?

Cung Thời An nhất thời rối trí, phân vân có nên về nhà một chuyến không.

Sau đó hắn lại chợt cảm thấy uất ức, dựa vào đâu hắn phải hạ mình trước? Có hòa cũng phải là Hứa Nhiên chủ động cầu hoa! Mình không thể ở vị thế thua anh ấy được!

Cung Thời An quyết định ở lại công ty. Dù sao hắn cũng đang bận rối mù với dự án, ngủ lại công ty cũng tiện cho hắn làm việc hơn.

Văn phòng của Cung Thời An chiếm hơn một nửa số tầng của một tòa cao ốc lớn, đương nhiên bên trong cũng có phòng nghỉ ngơi chuyên biệt cho giám đốc là hắn ngủ lại.

Cả một ngày làm việc vất vả, đêm qua còn không ngủ, buổi trưa Cung Thời An liền định chợp mắt một chút.

Giấc ngủ chưa sâu, hắn nghe thấy tiếng cửa mở.

Đã gần hai ngày Cung Thời An chưa có lấy một giấc ngủ hẳn hoi, theo bản năng hắn liền lười biếng không muốn mở mắt, chỉ chờ xem người vừa bước vào muốn làm gì rồi tính toán sau.

Nói ra cũng thật quái lạ, phòng nghỉ của hắn nếu như không phải trợ lý thân cận thì không ai được phép bước vào. Hơn nữa trợ lý theo hắn đã lâu, cũng rất biết ý, sao có thể giữa giấc trưa đến làm phiền hắn nghỉ ngơi được?

Đây chỉ có thể là một người khác. Cung Thời An nghĩ vậy.

Lẽ nào là Hứa Nhiên sao?

Anh cuối cùng cũng nghĩ thông rồi, quyết định đến đây cầu xin mình quay về nhà sao?

Mình.. miễn cưỡng cũng có thể đồng ý!

Một bàn tay đột nhiên chạm vào má Cung Thời An, lạnh buốt. Còn có hương nước hoa rẻ tiền nồng nặc.. Thấy gớm!

Đây chắc chắn không phải Hứa Nhiên! Hứa Nhiên trước giờ đều không dùng nước hoa, nếu có cũng không phải loại mùi gay mũi như vậy!

Cung Thời An cố nhịn xuống cảm giác khó chịu, muốn thử xem xem người này còn muốn làm cái gì.

Bàn tay kia lại trượt xuống cố hắn, lướt qua yết hầu, nhẹ nhàng cởi cúc áo sơ mi. Người này nhìn qua có vẻ rất thuần thục, rất nhanh cả thân trên của hắn đều lõa lộ, bàn tay mát lạnh vuốt qua cơ ngực, rơi xuống bụng..

Cung Thời An bỗng mở trừng mắt, lạnh lùng bắt lấy bàn tay ấy. Hắn cố nhẫn nhịn cảm giác buồn nôn, hất mạnh người nọ ra, ngồi dậy cẩn thận cài cúc áo lại. Thật là ghê tởm muốn chết! Còn tưởng là làm gì, hóa ra lại muốn câu dẫn hắn. Thủ đoạn cũng quá thấp kém!

Lúc này Cung Thời An mới nhìn rõ người nọ, là nữ thư ký mới vào công ty hắn.

Cô là người được công ty đối tác của hắn đưa tới, nói rằng năng lực rất không tồi, hắn trong cơn cao hứng nên đã đồng ý giữ cô lại làm việc, phân tạm cho chức vụ thư ký. Không ngờ mưu đồ của người này không nhỏ, còn muốn leo lên làm giám đốc phu nhân!

"Ai cho cô vào đây?" Cung Thời An lạnh như băng hỏi.

Nữ thư ký bị dọa sợ, không ngờ Cung Thời An lại tỉnh dậy sớm như vậy! Nếu như cho cô ấy thêm chút thời gian, cô sớm đã..

Nữ thư ký cắn môi, không cam lòng con đường một bước thành phượng hoàng của mình chấm dứt tại đây, cố gắng điều chỉnh biểu cảm, yểu điệu bước tới nắm cánh tay Cung Thời An, e thẹn nói: "Cung tổng, là tôi tự ý vào đây.. Thật ra tôi ái mộ ngài đã lâu, vẫn không dám nói, bây giờ.."

"Đã không dám thì ngậm miệng lại đến cuối đời đi."

"Hả? Cung.. Cung tổng?"

"Bị điếc à? Tôi nói cô ngậm miệng lại!"

Tiếng quát của Cung Thời An làm nữ thư kí sợ đệ điếng hồn, cô lắp bắp nói, giọng nói nghe qua thật kiều mị: "Cung tổng, tôi.. tôi không cố ý chọc giận ngài đâu. Chỉ là.. quá ái mộ ngài.."

Cung Thời An lạnh mặt, chỉ dùng một tay đã đẩy được người ra, hắn nghĩ đến xúc cảm ban nãy chạm vào da thịt, chỉ cảm thấy da gà da vịt toàn thân đều nổi lên. Vậy mà còn dám nói thích hắn! Lẽ nào còn không biết việc hắn ghét nhất là mùi nước hoa sao?

"Đừng có nói chuyện cái giọng ẻo chảy nước vậy nữa, mắc ói!" Cung Thời An sắc mặt xanh lè, làm bộ như muốn ói thật, làm cho nữ thư ý thẹn đến đỏ mặt. Hắn không bận tâm đến cô nàng, lập tức gọi cho trợ lý thân cận: "Vào đây, mang con mắm.. thư ký ra ngoài!"

Nữ thư ký sợ tái cả mặt, cũng không màng đến Cung Thời An vừa gọi cô là gì, hoảng sợ nắm lấy cánh tay hắn cầu xin: "Cung tổng, Cung tổng tôi chỉ là thích ngài thôi, xin ngài đừng sa thải tôi.. Cung tổng.."

Trợ lý vốn đang ở không xa rất nhanh đã chạy đến, anh ta nhìn Cung Thời An áo ở ngoài quần, đầu bù tóc rối, còn có thư ký mặc đồ ngắn tới tận đùi trong đang khóc lóc cầu xin, nháy mắt đã hiểu ra mọi chuyện!

Trợ lý nuốt một ngụm nước bọt, đẩy kính mắt, thận trọng hỏi: "Cung tổng.. ngài muốn xử trí thế nào đây? Đuổi việc hay là.." Trả cho công ty người ta?

Dù sao đây cũng là người do khách hàng đưa tới, cậu không dám hành xử lỗ mãng.

"Xứ trí thế nào còn cần tôi dạy cậu sao?" Cung Thời An lạnh lùng hỏi.

Trợ lý lập tức cảm thấy da đầu tê dại, cung kính cúi người: "Đã.. rõ, Cung tổng, tôi sẽ xử lý ngay."

"Cô muốn tự đi hay để tôi cho người kéo đi?" Trợ lý không nói hai lời, thấy nữ thư ký không định trả lời, lập tức lấy điện thoại trong túi ra định gọi người.

"Tôi đi.. tôi tự đi!" Nữ thư ký sợ đến mất mật nào dám phản kháng, cun cút theo lưng trợ lý đi ra ngoài.

Cung Thời An nhìn căn phòng một hồi, mệt mỏi day day thái dương. Xem ra hắn muốn ngủ trưa cũng không yên!

Nghĩ đến bàn tay mát lạnh sờ vào người mình hồi nãy, không hiểu sao Cung Thời An lại cảm thấy buồn nôn. Rõ ràng trước đây hắn quen rất nhiều phụ nữ, cũng chưa từng cảm thấy bài xích cái động chạm nào như vậy.

Hơn nữa thời gian gần đây bởi vì quá bận rộn, hắn cũng không có thời gian "giải tỏa", đáng lẽ vừa rồi phải có "phản ứng" mới đúng.. Nhưng mà ngoài ý muốn là hắn vậy mà lại cảm thấy chán ghét?

Kỳ quái! Quá mức kỳ quái! Từ bao giờ Cung Thời An hắn lại "ăn chay" như vậy?

Cung Thời An nhíu này, cẩn trọng suy nghĩ. Hồi lâu mới nhẹ nhõm rút ra kết luận.

Có lẽ người phụ nữ này không phải "khẩu vị" của hắn. Quá chủ động, ăn mặc còn không ra đâu vào đâu, xịt nước hoa còn quá nồng nên mới khiến cơ thể hắn nảy sinh phản ứng bài xích. Ừm, chính là như vậy!

Cung Thời An tự huyễn hoặc bản thân, chỉ cho rằng do thư ký kia không phải gu của hắn.

Lại quên mất rằng trước đây còn có kiểu người nào mà hắn chưa từng quen qua, ăn mặc sεメy hơn cũng có rồi, xịt nước hoa nồng hơn cũng có, thậm chí ăn chơi, điệu đà hơn cũng có, sao lúc đó lại không thấy hắn bài xích đi?

Chẳng qua là từ sau khi yêu đương với Hứa Nhiên, hắn đem những mối quan hệ kia đều gạt qua bên ngoài, chuyên tâm đối xử tốt với anh, nên mới nhất thời quên mất thôi.

Hạt mầm nghi hoặc từ đó bắt đầu gieo vào đầu Cung Thời An, nhưng chưa kịp đợi hắn giải mã được nghi hoặc này, hết chuyện nọ lại đến chuyện kia ập tới, làm cho hắn lập tức ném mớ nghi hoặc này ra sau đầu.

Ít lâu sau, thuộc hạ bên dưới báo cáo lên, đã tìm thấy tên giám đốc ôm tiền bỏ trốn rồi.

Tên giám đốc này rất cáo già, trốn sang thành phố lân cận, còn sống trong một khu nhà trọ tồi tàn gần bằng khu ổ chuột, chẳng trách người của Cung Thời An đến tận bây giờ mới tìm thấy.

Lúc người của Cung Thời An tìm được hắn, tra khảo mới phát hiện trên người hắn có một khoản tiền. Nhưng so với khoản tiền hắn lấy trộm kia còn chẳng bằng một phần mười.

Đối với sự truy hỏi của một đám vệ sĩ mặc đồ đen, giám đốc run cầm cập, cắn răng nói đã sài hết số tiền đó rồi, hiện tại chỉ còn có hơn mười triệu, muốn hơn cũng không có. Cung Thời An nghe vậy liền tức đến mức bật cười.

Hắn lấy tàn thuốc đang hút dở còn cháy nguyên, giữ chặt gáy tên giám đốc, dí lên cổ gã.

Giám đốc lập tức hét lên đau đớn. Cung Thời An cười gằn, giọng nói lạnh như băng lại vang lên: "Đừng có trả trao với tao. Tao hỏi lại lần nữa.. Mày, giấu tiền của tao ở đâu rồi?"

"Không có.. không có, tôi thật sự không có.. Cung tổng, số tiền đó tôi thật sự đã dùng hết rồi, tôi không dám lừa ngài.."

Cung Thời An hít sâu một hơi, thả tên giám đốc ra, đôi môi mỏng khép thật lâu mới nhả ra một chữ: "Đánh."

Nếu Hứa Nhiên có mặt ở đây vào lúc này, có lẽ sẽ cảm thấy rất kinh ngạc. Bởi vì Cung Thời An hiện tại và Cung Thời An mà anh biết không hề có một điểm nào tương đồng! Hắn tựa như biến thành một con người khác, sát phạt, quyết đoán..

Ngay sau đó, căn phòng nhỏ chật hẹp tràn đầy tiếng la hét.

Nửa giờ sau, giám đốc nằm quằn quại trên đất, mặt be bét máu, nếu không phải còn nghe thấy nhịp thở đứt quãng bên khoé mũi, có thể đã cho rằng gã là người chết.

Cung Thời An ngồi trên một chiếc ghế sạch sẽ nhất trong căn phòng được thuộc hạ đem tới, vừa châm một điếu thuốc vừa chậm rãi nói: "Đã cả gan chôm tiền rồi bỏ trốn, nhưng lại sống ở một khu nhà trọ tồi tàn như thế này.. Dù nói là để tránh tai mắt thì mày nghĩ tao có tin không?"

Tách, ánh lửa châm cháy điếu thuốc, Cung Thời An đưa lên bên miệng hít một hơi, nhả ra một chùm khói trắng. Khuôn mặt hắn chìn trong làn khói hư ảo, trông càng có nét mê người.

"Tao hỏi lần cuối cùng, tiền của tao ở đâu rồi?"

Thấy tên giám đốc vẫn nhất quyết không chịu nói, Cung Thời An nhẹ cười một tiếng, tiếng nói thanh lãnh nhưng lời phát ra lại như âm thanh đến từ địa ngục: "Chặt một chân của nó, không cần băng bó, nửa giờ sau lại chặt tiếp một chân, nửa giờ nữa là một cánh tay.. Cứ như vậy cho tới khi không còn gì nữa thì thôi."
« Chương TrướcChương Tiếp »