Chương 9:

Ngày kế tiếp khi Giang Ứng Hạc nhìn thấy Trường Dạ, hắn đeo một cái mặt nạ nửa mặt màu đen, che khuất phân nửa linh ấn hộ thể trên trán. Lộ ra nửa khuôn mặt tuấn mỹ diễm lệ, như một cây mẫu đơn rực rỡ tiên diễm.

Thiếu niên tóc đen ngoan ngoãn khéo léo chuẩn bị tốt hành lý, đứng trước cửa khách điếm đợi sư tôn, đối với hành trình mấy tháng đi bộ không một lời oán hận, cũng không hỏi lý do.

Giang Ứng Hạc trong lòng cảm thán một câu: vừa ngoan ngoãn lại ngọt ngào, sao có thể gặp được tiểu đồ đệ tốt như vậy.

Y chú ý liếc nhìn giao diện hệ thống một cái, thấy chỗ trống màu xám thứ ba rốt cục mở khóa, đường về nhà lại gần thêm một bước, tâm tình liền tốt hơn chút, vươn tay nắm lấy tay Trường Dạ.

Trường Dạ quay đầu gọi một tiếng “Sư tôn” , sau đó dời mắt qua, nhìn bàn tay lành lạnh trắng như sương của đối phương.

Lúc này mới đầu buổi sớm, không trung xa xa mờ sáng, người bên cạnh mang một mùi hương lạnh tựa có tựa không. Trường Dạ như một con thú nhỏ vừa mở mắt, đem hơi thở đối phương khắc sâu trong đầu.

Bốn tháng sau, Đông Châu Bồng Lai.

Càng đến gần Bồng Lai phái, dấu chân càng thưa thớt. Chung quanh núi non thay nhau vươn lên, đất lành chim đậu, mãi đến khi thấy một khối bia đá dựng đứng trên đỉnh núi, như muốn bay lên, bên trên khắc thật sâu một câu thơ: “Tùng hạ vấn đồng tử” .

Lướt qua bia đá, tiến vào địa giới Bồng Lai. Dưới một gốc cây tùng hình dáng cổ xưa, một đồng tử mặc áo lục toàn thân xanh biếc ngồi trên một tảng đá, nhìn thấy Giang Ứng Hạc, vội vàng đứng dậy hướng y hành lễ, nói: “Chúc mừng tiên quân xuất quan, Chu chưởng môn mấy ngày trước đã có dự cảm, sai con đến chờ ngài. Vị này chính là. . . . . . ?”

Trường Dạ nhìn như chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi, nhưng vóc dáng cao gầy, huống chi nhìn bề ngoài, thường khó có thể kết luận tuổi tác một người tu đạo.

"Là tiểu đồ đệ của bổn tọa.” Giang Ứng Hạc lời ít ý nhiều giới thiệu một chút, đặt tay lên vai Trường Dạ an ủi, đưa hắn xuyên qua sơn môn đại trận Bồng Lai.

Vượt qua trận pháp, cảnh tượng trước mắt đột nhiên biến đổi, bàn tay Trường Dạ cầm tay Giang Ứng Hạc hơi siết chặt, sau khi phản ứng lại mới từ từ buông ra.

Giang Ứng Hạc cố ý để hắn thích ứng một chút, liền vừa mang theo Trường Dạ quay về Thanh Tịnh nhai, vừa dạy hắn nhận diện đường xá. Trên đường gặp mấy đệ tử, tất cả đều cúi người hành lễ, hướng y chúc mừng, tin tức Huyền Vi tiên quân xuất quan còn dẫn theo một tiểu đồ đệ, rất nhanh liền truyền khắp cả Bồng Lai.

Trên Thanh Tịnh nhai hết thảy đều như cũ, mấy con hạc linh được nuôi kia ghé vào bên huyền môn nghỉ ngơi. Giang Ứng Hạc vừa mở ra cánh cửa Bạch Hạc Ngọc Vũ, liền nhận thấy gì đó, y nâng mắt nhìn, quả nhiên trông thấy Tiểu Vân sư đệ mặt mày sầu não ngồi một bên Huyền kiếm đài.

Bộ dáng Tiểu Vân sư đệ so với trăm năm trước có chút khác biệt, một mái tóc đen nhánh đã lẫn vài sợi bạc, dường như gần đây vô cùng hao phí tâm lực.

Giang Ứng Hạc hơi hơi nhíu mày: “Sư đệ, đệ. . . . . .”

Thanh âm vừa vang lên, Vân Bất Hưu mới phát hiện y đã trở lại, đầu tiên là đột nhiên sửng sốt một chút, sau đó mạnh mẽ nhào qua: “A a a sư huynh! ! ! ! Mạng của ta khổ quá ——”

Giang Ứng Hạc mặt không đổi sắc, thành thạo đưa tay nắm cổ áo hắn, bắt người treo giữa không trung, hỏi: “Làm sao vậy?”

Tiểu Vân sư đệ bị y xách lên, lại một lần nữa bị đả kích, thở dài thật sâu: “Sư huynh, Lý Hoàn Hàn và Tần Quân đều đột phá Nguyên Anh .”

Cho dù là Giang Ứng Hạc nghe được, cũng phải kinh ngạc trong phút chốc, y nhíu nhíu mày: “Nhanh như vậy.”

Trước khi y bế quan, có để lại một lọ máu đạo thể cho Quân nhi, không ngờ độ kiếp trở về, hắn đã kết anh .

“Có thể không sao!” Vân Bất Hưu tức giận bất bình, “Hai đứa bọn nó đều không thèm ở Bồng Lai, đại đồ đệ huynh ngày nào cũng đi rèn luyện, khi trở về liền chất một đống bảo bối vào Thanh Tịnh nhai, nhị đồ đệ thì xuống núi trảm yêu trừ ma, mấy hôm trước vừa gϊếŧ một con ác long đáy biển, đem long châu đặt ở trong phòng huynh thay đèn! Đệ càng ngày càng cảm thấy thân phận tiểu sư thúc đệ đây, bị vũ nhục mai một quá đáng mà, đả kích rất lớn đó. . . . . . Ây, ai vậy?”

Vân Bất Hưu nhìn thấy Trường Dạ mang mặt nạ nửa bên mặt, lại nhìn nhìn sư huynh thanh lãnh suất khí lạnh lùng như hoa nhà mình, gian nan hỏi: “Đây là. . . . . . Của huynh. . . . . .”

“Tiểu đồ đệ của ta.” Giang Ứng Hạc buông tay hắn ra, ngược lại sờ sờ mái tóc đen nhánh của Trường Dạ, “Mang về từ băng nguyên.”

Vân Bất Hưu phủi phủi bụi không tồn tại trên bạch y, nhìn vị “Tiểu đồ đệ” này, trong lòng đột nhiên sinh ra một dự cảm chẳng lành.

“. . . . . . Sư huynh.”

Giang Ứng Hạc: “Hửm?”

"Đệ bấm tay tính tính ngày, Lý Hoàn Hàn hình như cũng sắp trở về.”

Giang Ứng Hạc hơi sửng sốt, đảo mắt liền thấy Tiểu Vân sư đệ nhanh như chớp sử dụng độn pháp, hóa thành một luồng sáng xanh hoả tốc rời khỏi hiện trường, y nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra tại sao phải chạy trốn.

Hoàn Hàn dịu dàng thân thiện, quan tâm đồng môn, đối đãi sư đệ vẫn luôn thiết tha chỉ bảo, tận tâm tận lực không chút sơ sảy, đối với Trường Dạ mà nói, đây là một chuyện tốt.

Khi Giang Ứng Hạc còn đang suy tư, Trường Dạ bên cạnh y lại mạnh mẽ cảm giác được một cỗ sát ý kịch liệt, là thứ sát ý có thể đe dọa hắn đến mức sống lưng phát lạnh.

Trường Dạ quay đầu, nhìn thoáng qua phía huyền môn, ngay khoảnh khắc đó, một thanh trường kiếm huyết sắc từ bên ngoài huyền môn đột nhiên xé gió tiến vào, mang theo khí tức khủng bố như núi thây biển máu, kiếm khí rung động trong không khí phát ra âm thanh trầm trầm, sau đó “keng” một tiếng, dừng lại trước mặt Trường Dạ, cỗ sát khí tàn bạo quấn quanh trên thân kiếm cơ hồ có thể khiến nó được xưng là ma vật.

Nhưng Trường Dạ biết, kiếm khí này đã được ngụy trang. Ở trong mắt Giang Ứng Hạc tuyệt đối không phải bộ dáng này, nếu không với hiểu biết của hắn về tính cách Giang Ứng Hạc mấy ngày qua, thanh huyết kiếm này tuyệt đối sẽ không xuất hiện ở Thanh Tịnh nhai.

Hắn nâng mắt lên, nhìn thấy một nam nhân mắt đỏ toàn thân áo đen xuất hiện trước mặt, ánh mắt vẫn luôn dừng lại ở trên người sư tôn, tựa hồ cho tới bây giờ đều không nhìn đến mình.

Chỉ có trong một khoảnh khắc khi đang nói chuyện với Giang Ứng Hạc, ma vật mắt đỏ như máu này mới quay đầu, dùng một ánh mắt pha trộn giữa sát tâm, lãnh khốc, và đố kị vô hạn quét sang đây.

Tựa như nham thạch nóng chảy cuồn cuộn uốn lượn dưới lớp băng.

Hầu kết Trường Dạ căng chặt, linh hồn cách một đời sống lại trong thể xác hắn chậm rãi mở mắt ra, lộ ra tư thái bễ nghễ của mãnh thú thượng cổ ——

Hắn đối với ma vật che dấu bản tính này, nở một nụ cười.

Đêm Giang Ứng Hạc trở về, Thanh Tịnh nhai đổ một trận mưa.

Trăm năm không gặp, tính tình Hoàn Hàn vẫn không thay đổi, tràn đầy quan tâm chăm sóc mà dẫn Trường Dạ về chỗ ở mới, hiện tại Trường Dạ đã tiến nhập đạo môn, cũng nên học cách độc lập tự chủ, tu luyện thật tốt.

Mưa đêm rào rạt, nghe vào tai có phần khiến người ta mệt mỏi buồn ngủ. Giang Ứng Hạc từ pháp khí trữ vật lấy ra thoại bản Tu Chân Giới mấy năm nay thu thập được, bắt đầu xem lại lần thứ ba.

Không có cách nào, tập san gần trăm năm qua y đều không mua, chỉ có thể xem lại sách cũ, không có di động máy tính nối mạng, cuốc sống ở Tu Chân Giới chính là tu thân dưỡng tính như vậy.

Giang Ứng Hạc vừa mới liếc mắt một cái, trông thấy ngay trên án ngọc một quyển sách mới đang mở ra. Y tò mò cầm lấy nhìn sơ qua, nghĩ hẳn là Vân Bất Hưu để lại, tiện tay xoay bìa lại nhìn xem tên sách.

《 Chuyện thường ngày của ta ở Tu Chân Giới được ba đại lão sủng ái 》

. . . . . . Phong cách này hơi quen thuộc.

Giang Ứng Hạc có phần mờ mịt mở ra trang đầu tiên, hệ thống vẫn yên lặng bất động bỗng nhiên sáng lên một chút, giọng nói tổng hợp từ âm thanh tiếng người máy móc có chút kích động: “Đúng, chính là khẩu vị này!”

Giang Ứng Hạc hơi nghẹn lời, hỏi: “Các ngươi đọc sách đều là khẩu vị này?”

Hệ thống: “. . . . . . Vậy ngươi muốn đọc cái gì? Giáo dục trực tuyến? Làm thế nào trở thành một sư tôn giỏi?”

Giang Ứng Hạc cẩn thận cân nhắc một hồi, gật đầu nói: “Nếu có thứ đó thật, quả thực muốn xem thử.”

Y đọc sơ lược quyển sách này, bên trong là một câu chuyện tình ái triền miên lưu luyến, không thể tưởng tượng sở thích của Vân Bất Hưu cùng với các cô gái mà y biết ở trái đất lại giống nhau như vậy, chẳng lẽ đây mới là phong thái chân thực của Tu Chân Giới?

Giang Ứng Hạc vừa nghĩ vừa lật sách, động tác dừng lại một chút ở trang cuối cùng.

Giấy da màu xanh đóng chỉ buộc từ đầu đến cuối, dùng bút linh châu mà viết, mực màu vàng kim, bên trên một hàng chữ to rồng bay phượng múa : Bảng anh kiệt trăm năm Tu Chân Giới.

Trang sách theo kiểu chiết điệp, bắt đầu ghi từ vị trí thấp nhất. Giang Ứng Hạc trong lòng nắm chắc, xem qua mấy người đầu tiên, liền mở ra trang gấp bên trong tìm đồ đệ mình.

Trong thời gian ngắn như vậy đột phá Nguyên Anh, loại thiên tài tuyệt thế như vậy, trên mấy quyển sách nhỏ này nhất định sẽ có, hơn nữa còn xếp ở phía trước nhất, nói không chừng là ba hạng đầu. . . . . .

Giang Ứng Hạc ôm một tia kích động cùng chờ mong nho nhỏ, lật mãi đến tờ cuối cùng, quả nhiên nhìn thấy tên Lý Hoàn Hàn và Tần Quân, Lý Hoàn Hàn đệ nhị, Tần Quân thứ năm, hơn nữa tên còn dùng bút màu đen tô lên một lần.

Giang Ứng Hạc sửng sốt một chút, nhìn dòng chữ nhỏ bên cạnh tên Lý Hoàn Hàn ghi: Kế tục Huyền Vi tiên quân, Nguyên Anh đại viên mãn, tuyệt thế thiên tài. Coi nhẹ sinh tử, không chút thiện tâm. Thân thể Thiên Ma, vô duyên cùng đại đạo, loại khỏi danh sách.

Giang Ứng Hạc trong lòng lạnh lẽo, im lặng nhìn câu đánh giá này, ánh mắt dừng ở mấy chữ “Thân thể Thiên Ma, vô duyên cùng đại đạo”, sau đó chậm rãi dời tầm mắt, nhìn về phía đánh giá của Tần Quân.

Bên cạnh Tần Quân viết: Kế tục Huyền Vi tiên quân, Nguyên Anh hậu kỳ, tuyệt thế thiên tài. Gặp chuyện cực đoan, dễ dàng phá bỏ quy tắc, cuồng vọng tự phụ, không ai bì nổi, một thân quỷ khí, cơ thể yếu ớt, nhiều tổn hại ở giai đoạn trung kỳ, vô duyên cùng đại đạo, loại khỏi danh sách.

Tâm tình Giang Ứng Hạc so với lúc vừa mới phát hiện hoàn toàn bất đồng, y khép sách lại, thở ra một hơi thật dài, tự nhủ thầm: “. . . . . . Thiên phú như vậy, cần cù như vậy, sao lại không thể có duyên cùng đại đạo?”

Y nâng mắt, nhìn ra phía ngoài cửa sổ, bỗng nghe được trong đêm mưa vang lên tiếng bước chân nhè nhẹ.

Huyền môn hé ra một chút, một thân ảnh thiếu niên cả người ướt đẫm lộ ra.

Trường Dạ đứng cạnh huyền môn, mái tóc đen mượt hơi ẩm ướt, ánh mắt long lanh nhìn Giang Ứng Hạc.

Dường như quay lại đoạn đường trở về Bồng Lai, từng đêm lạnh lẽo như vậy. Thiếu niên cởϊ áσ khoác bị mưa dính ướt, lăn một cái lên giường, chui vào trong chăn sư tôn.

“Trường Dạ, ” Giang Ứng Hạc bất đắc dĩ nói, “Không thể lại ngủ cùng sư tôn.”

Trong chăn động đậy mấy cái, sau đó từ trong ngực Giang Ứng Hạc ló ra một cái đầu. Tiểu thiếu niên đôi mắt đen nhánh tỏa sáng, mang chút ý tứ khẩn cầu đáng thương.

“Sư tôn, con vẫn còn hơi sợ hãi.” Trường Dạ chớp chớp mắt, “Hơn nữa Lý sư huynh thật đáng sợ a.”

Giang Ứng Hạc sờ sờ tóc hắn, nghĩ đến thành kiến của thế nhân đối với thân thể Thiên Ma, thở dài nói: “Kỳ thật Hoàn Hàn tính tình rất tốt, ngươi không nên quá để ý bề ngoài.”

Trường Dạ nghe Giang Ứng Hạc nói lời này, lần nữa sinh ra suy đoán mới đối với ý đồ của ma vật kia —— tên ma tu này sẽ không phải muốn lừa y kết thành đạo lữ, xem người như lô đỉnh mà dùng đi. . . . . .

Ý tưởng của hắn quỷ dị theo sát Tần Quân không mưu mà hợp, hợp lực phỏng đoán lẫn nhau cực độ ác liệt.

Trường Dạ vươn tay, lộ ra vết kiếm thương trên cánh tay, ủy khuất nói: “Sư tôn, Lý sư huynh đánh người đau quá a, có thể thổi thổi cho con không. . . . . .”

Trong mắt hắn sáng ngời thành thật, như một hồ nước trong suốt ngây thơ tràn ra.