Chương 4

Giang Ứng Hạc thật không ngờ, thanh niên tóc màu xám tro cứu được từ trong đám máu thịt do oán khí ngưng tụ này, trong miệng bảo”Đói” , cũng không phải thực sự muốn ăn.

Bình phong ngăn cách trong ngoài. Tần Quân nằm ở phòng bên trong.

Giang Ứng Hạc ngồi cùng Nhan Thải Vi, một số đạo hữu sau khi giải quyết xong việc quỷ khí tàn sát bừa bãi nơi đây, đều chào hỏi với Giang Ứng Hạc, nói lời cảm tạ Giang tiên quân cùng Bồng Lai tiên môn góp sức tương trợ, sau đó cáo từ rời đi.

Trong quá trình này, có một vị Nguyên Thần chân nhân của Dược Vương cốc, thăm dò qua tình trạng Tần Quân.

“Người này linh căn siêu phàm, tất nhiên là hạt giống tu tiên nhất phẩm. . . . . . Có điều bị quỷ khí từ khối thịt kia xâm nhập, vạn quỷ ăn mòn, về sau trên con đường tu hành, cần phải chú tâm sửa chữa dẫn dắt, nếu không. . . . . .” Vị chân nhân kia vuốt râu thở dài, “Chỉ sợ sẽ tẩu hỏa nhập ma, hồn thân đọa vào oán khí quỷ tu.”

Việc này cũng nằm trong phán đoán của Giang Ứng Hạc, y hơi gật đầu, hỏi: “Có thể có biện pháp nào không?”

“Nếu muốn bình ổn quỷ khí, chi bằng cho uống máu của những tiền bối Động Hư cảnh trở lên, tinh lọc thân thể này. Đợi cho sau khi đứa nhỏ này tự mình đột phá Nguyên Anh, là có thể ổn định căn cơ, không bị ảnh hưởng .”

Giang Ứng Hạc lập tức nghĩ đến hôm đó cứu hắn, đối phương cắn lên xương quai xanh mình, hẳn là cũng không cam tâm sa đọa, một lòng muốn trở về chính đạo.

Y gật gật đầu, sau khi cáo biệt vị Dược Vương cốc chân nhân kia, mới cùng Nhan Thải Vi bên cạnh nhìn nhau, nói: “Sư tỷ nghĩ sao?”

Mười ngày bình ổn oán khí, Nhan Thải Vi làm rất nhiều việc trấn an người bị thương, tịnh hóa trừ tà, được dân chúng An Châu lập mấy cung bài cảm tạ, mấy ngày nay đang phát sầu với những thỉnh nguyện của dân chúng đối với tu sĩ thần đạo.

Nàng thở dài, nói: “Đưa hắn nhập môn, chẳng phải là sẽ do đệ chỉ điểm sao, Lý Hoàn Hàn có nguyện ý không?”

Giang Ứng Hạc nói: “Vậy thì thu hắn làm đồ đệ thứ hai của đệ.”

Nhan Thải Vi ngạc nhiên liếc nhìn y: “Chưa đầy trăm năm, lại thu một đệ tử, mọi người trong Tu Chân Giới đối với vị trí dưới tòa của đệ, sẽ sinh lòng mơ ước .”

Giang Ứng Hạc cách bức bình phong nhìn qua, nhạt nói: “Đây là duyên phận đến, phàm phu tục tử, không vào được môn hạ của đệ.”

Nhan Thải Vi nghĩ đến một ngàn năm trước, biết bao thanh niên tài tuấn đắc chí kiêu hãnh muốn bái vào môn hạ Giang sư đệ, lại nghĩ đến cảnh giới bọn họ hiện giờ, so với cảnh giới Lý Hoàn Hàn thân thể Thiên Ma kia, nhất thời đối với ánh mắt và duyên phận của Giang Ứng Hạc sinh lòng cảm thán.

“. . . . . . Lẽ nào thiên tài hiếm có, sẽ lại thu hút thiên tài hiếm có khác sao?” Nàng lắc lắc đầu, “Chỉ cần đệ thu đồ đệ, chưởng môn sư huynh e là có thể vui vẻ đến một đêm không ngủ. Có điều hai đứa nhỏ này, một kẻ thân thể Thiên Ma, một đứa vạn quỷ xâm thần, ai không biết còn tưởng đệ chuyên cứu người bị thương.”

Giang Ứng Hạc xoa xoa chén trà trong chốc lát, nói: “Giảm bớt bất hạnh mà thôi.”

Lời vừa nói ra, “đối tượng giảm bớt bất hạnh” bên trong kia liền từ trong thân thể tự mình hồi phục tỉnh lại, thoáng có chút động tĩnh.

Giang Ứng Hạc đứng lên, lách mình vào bên trong bình phong, liếc mắt một cái liền nhìn thấy đôi mắt màu tro của thanh niên nhìn sang đây, xám đen lạnh lẽo. Ngũ quan hắn hình dáng rất sắc sảo, đường nét rõ ràng, trong mắt có một loại cảm xúc im lặng trí mạng, mang theo cảm giác phòng bị.

Y ngồi xuống cạnh giường, bình tĩnh nói: “Theo ta gia nhập Bồng Lai.”

Thật là thẳng thắn, một chút vòng vo cũng không có, trước khi đối phương đáp lại, Giang Ứng Hạc bổ sung: “Nếu như không muốn tu tiên vấn đạo, nhiều nhất ba đến năm năm, thân thể ngươi thối rữa tan rã, hóa thành tro bụi. Tiên đạo dù khổ, nhưng có thể gia tăng tuổi thọ cho ngươi.”

Trong ấn tượng Giang Ứng Hạc, đây là dụ hoặc lớn nhất với người phàm tục. Khả năng thông thiên triệt địa, dời núi lấp biển gì đó …, đối với bọn họ mà nói, vẫn là rất xa xôi. Chỉ có sống thật lâu mới là mục đích chân thật nhất, lợi ích gần ngay trước mắt.

Vậy mà phản ứng của đối phương cũng không lớn. Đôi mắt màu xám đậm vẫn như cũ theo dõi y, ánh nhìn này gần như thuộc về một loại mãnh thú hoặc ác linh, bắt được mục tiêu của mình, có chút cảm xúc mới lạ thú vị.

Hắn không trả lời, Giang Ứng Hạc cho là hắn đồng ý, cúi đầu dùng ngón cái tay trái rạch lên ngón trỏ một chút, da thịt trên đạo thể băng tuyết lập tức rách ra, chảy ra chất lỏng đỏ tươi .

Y đưa tay qua, đến bên môi Tần Quân, thanh âm dịu xuống một ít: “Ta muốn cứu ngươi, sẽ không làm hại ngươi.”

Đôi mắt màu xám sẫm giật mình, nhìn thấy điểm đỏ chói mắt trên da thịt trắng như sương, hắn liếʍ liếʍ môi, thần hồn cùng chân linh nhất thời suy yếu đều bị mùi thơm ngào ngạt trước mắt hấp dẫn .

Vết máu chạm vào môi. Tần Quân ngậm đầu ngón tay Giang Ứng Hạc, trước lúc hắn rơi vào say ngủ từng giao tiếp với không ít tu sĩ tự xưng là tiên môn chính phái, lại là lần đầu tiên bị cám dỗ như vậy.

Trong ấn tượng của hắn, Tu Chân Giới mấy ngàn năm trước, tranh đoạt cùng ác niệm trong chính đạo hoàn toàn không ít hơn so với âm môn quỷ tông. Không như người này, trên miệng nói lời lương thiện như nước chảy, người thế này còn tồn tại sao ?

Lưỡi Tần Quân để trên miệng vết thương, theo vết rách nhìn trộm vào thần hồn tươi đẹp. Hắn đột nhiên nhả ra ngón tay Giang Ứng Hạc, ngồi dậy đến gần y.

Giang Ứng Hạc không tránh ra, xem mức độ suy yếu của người này, không cần quá mức cảnh giác, chỉ là một người bình thường chịu đủ oán khí tra tấn mà thôi. . . . . . Suy nghĩ của y bị mạnh mẽ kiềm hãm, cảm thấy đối phương ôm lấy mình.

Rất thiếu thốn cảm giác an toàn, sau khi cứu hắn về, cũng chưa từng nhắc đến cha mẹ, có lẽ khi quỷ khí tàn sát bừa bãi đã chết oan uổng. Giang Ứng Hạc trong lòng thở dài, nghĩ nếu ở xã hội hiện đại hài hòa hạnh phúc thể chế kiện toàn, quả thực thảm đến độ có thể mở được Thủy Tích Trù . . . . . .

Khoan đã, Thủy Tích Trù là cái gì. . . . . . Giang Ứng Hạc tới nơi này đã hơn một ngàn năm, trí nhớ luôn có chỗ mơ hồ. Y đang nghĩ “Đứa nhỏ thực thảm ” , đã bị Tần Quân ghé vào cổ lại cắn một miếng.

Giang Ứng Hạc: “. . . . . . Là chó sao?”

Người trong lòng không hé răng, ở bên phải hầu kết y dùng răng nanh cắn một lỗ, chậm rãi liếʍ vết máu chảy ra.

Huyết dịch trong đạo thể, tuy rằng đối với Giang Ứng Hạc ảnh hưởng không lớn, nhưng cũng sẽ có chút đau. Y nhíu nhíu mày, cảm thấy không thể cứ để cho người ta cắn như vậy, vươn tay vỗ vỗ Tần Quân, thấp giọng nói: “Gọi sư tôn.”

Động tác trên cổ ngừng một chút, Giang Ứng Hạc phảng phất nghe được hắn thâm trầm cười một tiếng, tựa hồ ảo giác, biểu tình đối phương dường như vẫn không hề thay đổi.

Tần Quân chậm rãi dời mắt qua, nhìn y một cái, không biết trong đầu suy nghĩ gì, một lúc lâu sau mới nói: “. . . . . . Ân cứu mạng của sư tôn, đệ tử Tần Quân, suốt đời khó quên.”

Lúc Giang Ứng Hạc khởi hành quay về Bồng Lai, An Châu quỷ thành đã được rất nhiều tu sĩ chính đạo thanh lọc qua một lần, vô số oan hồn tẩy đi trọc khí, không khí dần dần yên ổn lại.

Chưởng môn chân nhân Chu Chính Bình biết y lại thu một đệ tử, tấm lòng già rất an ủi, còn tự mình đến thăm một chuyến, sau đó đã bị cặp mắt màu xám kia của Tần Quân trừng đến sống lưng sợ hãi, nghĩ thầm, đứa nhỏ này sao lại giống hệt sư huynh hắn, nhìn Giang sư đệ giống như nhìn miếng thịt cục xương, vừa thấy những người khác, ánh mắt liền tràn ngập ghét bỏ quỷ dị.

Như đang nhìn một đám rác rưởi ung nhọt Tu Chân Giới chồng chất mấy ngàn năm.

Bất quá vì truyền thừa của Bồng Lai, Chu Chính Bình vẫn là vô cùng tận tâm tận sức khích lệ Tần Quân một phen. Hắn khen xong mới từ miệng Nhan Thải Vi biết được, đệ tử mới là bị vạn quỷ xâm thần, so với thân thể Thiên Ma trước kia còn nát hơn, chưa chắc có thể dạy dỗ mà không tẩu hỏa nhập ma . . . . . .

Chu Chính Bình nhìn thoáng qua biểu tình Giang Ứng Hạc vẫn như thường, gian nan nói: “. . . . . . Kẻ này chắc chắn có chỗ hơn người.”

Giang Ứng Hạc thầm chấp nhận, vừa lòng gật đầu.

Mà Tần Quân tóc xám mắt xám đứng bên cạnh y, đang dùng linh lực miễn cưỡng chữa trị thân thể, hoàn toàn không nhìn ra một chút gì mạnh mẽ và thiên phú.

Chu Chính Bình: “. . . . . .”

Chưởng môn chân nhân mãi cho đến khi rời đi, vẫn còn mặt mày ủ dột lẩm bẩm, cả Bồng Lai trên dưới đều theo đó không xem trọng. . . . . . Sau đó, đệ tử gọi là Tần Quân này nhanh chóng đạt Trúc Cơ, lần nữa vả mặt mọi người.

Lại là ngắn ngủi hai năm Trúc Cơ, cả Bồng Lai cao thấp oán than dậy đất, vừa định nhân lúc Lý sư huynh dẫn dắt đồng môn đi bí cảnh rèn luyện, có thể an phận vài năm vun đắp lại tự tin, liền lập tức bị Tần sư huynh đến sau này đập cho một cú, đệ tử Thanh Tịnh nhai bọn họ sao toàn là kẻ không bình thường như vậy? !

Bất quá có một câu nói đúng, đệ tử Thanh Tịnh nhai, đích xác không thể nào bình thường.

Giang Ứng Hạc thật ra cảm thấy với tiêu chuẩn của hệ thống, tiến độ này là đương nhiên. Y đang nhìn chằm chằm hệ thống mở ra thanh tiến độ thứ hai, thanh bồi dưỡng tiến độ màu đỏ tươi phía sau chữ “Quân” thong thả mở khóa, mỗi khi y dùng máu đạo thể tinh lọc quỷ khí trong thân thể đối phương, thanh tiến độ sẽ đột nhiên nhích lên một chút.

Xem ra phương thức bồi dưỡng quan tâm đến sự khỏe mạnh thể xác và tinh thần vẫn rất chính xác. Giang Ứng Hạc hài lòng nghĩ, đang lúc kiểm tra công pháp Tần Quân, đột nhiên bị nhị đồ đệ nắm lấy cổ tay.

Hắn bình thường không hay nói chuyện, làm việc cũng rất trầm ổn, sẽ không tùy tiện làm chuyện không nắm chắc, bình thường khi xuất hiện loại hành động này, đều là có việc muốn nói.

Giang Ứng Hạc ngẩng đầu nhìn hắn một cái, đoán: “Trúc Cơ bất ổn?”

Tần Quân gật đầu: “Có một chút.”

Giang Ứng Hạc sửa lại hướng vận hành linh lực, trực tiếp tiến vào công thể hắn, bao vây ở linh đài Trúc Cơ, thần thức đảo qua, liền nhìn thấy toàn bộ linh đài Tần Quân một màu xám tro, quỷ khí nhè nhẹ lượn lờ.

Vẫn là khu trừ không sạch, khí tức vạn quỷ này như tồn tại ở trong chân linh, bất luận hai năm nay tinh lọc thế nào, cũng sẽ ngóc đầu trở lại.

Giang Ứng Hạc khe khẽ nhíu mày, vừa kiên nhẫn tiếp tục khu trừ quỷ khí, vừa nghĩ có thể có biện pháp gì cải thiện thể chất hắn một chút. . . . . . Đang lúc Giang Ứng Hạc trầm tư, bỗng nhiên cảm giác được có thứ gì đó mang theo xúc cảm ấm áp đặt trên đầu vai.

Là Tần Quân nhích đến gần, hắn nhìn chăm chú hầu kết và cần cổ trắng như sương của Giang Ứng Hạc trong chốc lát, mới nói: “Luôn khiến sư tôn phải lo lắng. Ta. . . . . .”

“Hừm.” Giang Ứng Hạc chuyên tâm dẫn dắt linh lực, trừ bỏ quỷ khí quấy nhiễu Trúc Cơ linh đài, sau đó nói, “Không cần áy náy, chỉ cần ngươi sau này làm việc quang minh lỗi lạc, theo lời chưởng môn sư huynh, trở thành một người hướng thiện vấn đạo. . . . . .”

Hướng thiện vấn đạo . . . . . Tần Quân như nghe được một chuyện cười kỳ diệu, lực chú ý của hắn ngưng tụ trên người Giang Ứng Hạc, rốt cục nghĩ đến điểm khác biệt giữa đối phương và các nhân sĩ chính đạo.

Y chính là ngoài mặt rất lãnh đạm, nhưng kỳ thật vô cùng chín chắn lại ôn hòa, đối với người khác lại dễ dàng khoan dung. Hơn nữa tựa hồ y còn từng trải qua quy tắc bồi dưỡng và giáo dục nào đó, sẵn sàng dùng những suy nghĩ thiện ý mà nghĩ cho người khác.

Loại cảm giác này khi y đối mặt với mình có vẻ càng thêm rõ ràng.

Đãi ngộ đặc biệt như thế, có chút xoa dịu thần kinh mẫn cảm của con ác linh này.

Hắn đã quen thuộc với hơi thở trên người Giang Ứng Hạc, cảm thấy thật thoải mái mà kề sát vào thêm một chút, để Giang Ứng Hạc đem quỷ khí trong cơ thể kỳ thật cũng không có trở ngại gì tróc ra ngoài.

Đúng lúc này, huyền môn tiên phủ Thanh Tịnh nhai chợt mở rộng, ánh sáng bên ngoài mạnh mẽ chiếu vào, còn có một thân ảnh màu đen cao ngất như tùng.

Lý Hoàn Hàn một thân huyết khí tinh ngọt, đứng lặng ở giữa huyền môn. Y bào trên người hắn có mấy chỗ tổn hại, vết máu trên thân thể uốn lượn chảy xuống, rất nhanh lấp đầy khe hở giữa những ngón tay.

“Sư tôn, ” cặp mắt huyết sắc thoắt chốc lệ khí lan tràn, nhưng lại nhanh chóng tiêu tán, “. . . . . . Hắn là ai vậy?”

Máu nhỏ lên bề mặt, thấm vào trong khe hở, nhuộm đẫm kiếm trụy bằng hàn ngọc Lý Hoàn Hàn nắm chặt trong tay, một màu đỏ sẫm.

Đây là kính thạch ở tầng trong Thái Hư bí cảnh, là một món tiên thiên linh bảo chưa mài giũa. Khi Lý Hoàn Hàn tự tay lấy đi hàn ngọc kính thạch trong huyền băng sắc bén, toàn bộ Thái Hư bí cảnh, tan thành mây khói.

Mà sau đó trên đường về, hắn vô số lần ngốc nghếch vụng về tết dây buộc, vất vả muôn vàn mới chế thành kiếm trụy, mỗi lần đặt trong tay, hạ mắt chăm chú nhìn, trong lòng đều nôn nao.

Vết máu tích trên mặt đất, kết một tầng băng mỏng. Thanh niên tóc đen hai mắt đỏ tươi tiến về phía trước, từ yết hầu đến l*иg ngực, đều bị cỗ khí lạnh trong lòng bàn tay này cọ xát, như đâm thẳng vào tim.

Du͙© vọиɠ độc chiếm của hắn ngùn ngụt tràn ra.

Đông khứ xuân lai, sạ noãn hoàn hàn.