Chương 21

Sự vụ ở thành Vân Châu cuối cùng cũng kết thúc, giao lại cho Nhan Thải Vi cùng Phóng Lộc Chân Nhân Chẩm Hàn Lưu Phái Doanh Châu, thực lực của hai vị chân nhân Nguyên Thần cũng đã đủ xử lý những sự tình còn sót lại này.Mà sau khi Giang Ứng Hạc gửi tin cho chưởng môn sư huynh, liền thay đổi hành trình, theo thiền sư Tuệ Tĩnh đi tới chùa Lan Nhược.

Chùa Lan Nhược là nơi Phật tu chính đạo hay tới tu hành nhất, thuộc về nơi Phật môn thanh tịnh, trụ trì chùa Lan Nhược tên là Thiền Thanh, tuổi tác so với Giang Ứng Hạc lớn hơn rất nhiều, nhưng dung nhan không già, ở trên cảnh giới tu vi, nếu thật đánh thật mà tính, so với Giang Ứng Hạc còn muốn cao hơn một bậc, chẳng qua trước mắt ngừng lại ở tầng khảo nghiệm Phật tâm đầu tiên, không thể dễ dàng rời chùa.

Sau Động Hư Cảnh, còn có ba đợt thiên kiếp, năm đợt khảo nghiệm, sau khi vượt qua toàn bộ, mới có thể xưng là bán bộ Kim Tiên. Mà một vị bán bộ Kim Tiên gần đây nhất, chính là Ma Tôn Huyết Hà một nghìn năm trước, khi đó ma tu căn bản không phải bộ dáng hiện giờ, Đạo môn chính tông bị tà tu vây quanh co chặt chỉ có thể nỗ lực sống sót, đối với Thiên Ma bán bộ Kim Tiên kia không thể nề hà.

Bất quá từ xưa đến nay tà tu luôn có ngày tàn, sau khi Ma Tôn Huyết Hà ngã xuống, mới cho chính đạo cơ hội thở dốc.

Cẩn thận nghĩ lại, tựa hồ từ xưa đến nay tu sĩ tà đạo cảnh giới bán bộ Kim Tiên, đều dừng bước dưới thiên lôi Hợp Đạo, nguyên nhân trong đó, thật sự không thể đoán được. Ngược lại là Đạo môn, Phật môn tiến độ tu hành thong thả, nhưng ít nhất còn ra một vị Đạo Tổ Hợp Đạo.

Nghe nói bốn phương đại thế giới là do vị Đạo Tổ Hợp Đạo này sáng lập, tuy rằng chỉ là truyền thuyết xa xôi, nhưng ít nhất có thể cho Giang Ứng Hạc một chút động lực.

Rốt cuộc y ngoại trừ đem đồ đệ nuôi dưỡng tốt ra, cơ hội về nhà thứ hai chính là tu luyện đến cảnh giới "Truyền thuyết" này, sau đó xé rách hư không, trở lại địa cầu..

Rất không thực tế.

Giang Ứng Hạc chỉ nhẹ nhàng thở dài, ánh mắt dời đi nhìn thanh tiến độ hệ thống trước mắt, cảm thấy vẫn là bồi dưỡng đệ tử tương đối có hy vọng.

Không đợi y nghiên cứu ra cái thanh tiến độ này rốt cuộc là căn cứ vào loại nhân tố nào tăng trưởng, thiền sư Tuệ Tĩnh liền dừng lại bước chân, ở ngoài tĩnh thất chùa Lan Nhược nhỏ giọng nói: "Tiên Quân Huyền Vi ghé thăm."

Cửa gỗ tĩnh thất chợt mở ra, lộ ra khung cảnh bên trong.

Giang Ứng Hạc chưa từng gặp qua trụ trì chùa Lan Nhược, chỉ là lâu nghe kỳ danh mà thôi, lần này gặp mặt, mới đột nhiên hút một ngụm hương khí đàn hương, như thế nào cũng không nghĩ tới – trụ trì thế mà có tóc!

(Muốn phì cười 😂 cười vì suy nghĩ của ổng á😂)

Y nhìn Thiền Thanh tóc dài tuyết trắng như thác nước, cùng tăng bào tuyết trắng gộp cùng nhau, nhìn có chút lóa mắt. Cố tình hôm nay y cũng là một thân đạo phục thuần trắng, lúc đi vào tĩnh thất, ánh nến trầm ám, hai người ngồi đối diện, giống như mở ra bức họa cuộn tròn.

Màu sắc duy nhất trên cơ thể đối phương là Phật ấn trên lông mày của sư trụ trì.

Thiền Thanh xem như là tiền bối của Giang ứng Hạc, cho nên mặc dù cảnh giới tương đồng, Giang ứng Hạc làm một lễ tiết Đạo môn đơn giản, theo sau mới ngồi xuống, cùng vị tiền bối này nói chuyện với nhau một lát.

Trong đó bao gồm thành Vân Châu, lai lịch cũng như quá khứ của Tần Quân, cùng với tình cảnh ngày độ kiếp đó.

Nén hương cao châm. Thiền Thanh càng nghe càng cảm thấy kỳ quái, liếc mắt nhìn ra bên ngoài tĩnh thất, hỏi: "Ba vị đồ đệ của Giang tiên quân, đều ở bên ngoài?"

Giang Ứng Hạc gật đầu nói: "Bọn họ cùng ta đồng hành."

Thiền Thanh như suy tư gì gật gật đầu, niệm một tiếng phật hiệu, nói: "Thời gian kế tiếp, ngài tính toán dẫn bọn họ du lịch hồng trần?"

Giang Ứng Hạc nói: "Đi ngang qua nhân gian học hỏi kiến thức một chút, cũng chưa chắc không tốt."

Thiền Thanh có chút đăm chiêu gật đầu, chợt hỏi: "Lão nạp tâm huyết dâng trào, muốn vì Giang Tiên Quân cùng ba vị đệ tử dưới tòa của ngài tính toán nhân quả mệnh quỹ, nhưng không biết ngài có nguyện nghe?"

Trụ trì Chùa Lan Nhược đang trong khảo nghiệm Phật tâm, quanh năm không rời chùa Lan Nhược, Phật tu đo lường suy đoán nhân quả, vốn dĩ chính là việc khó được, Giang Ứng Hạc không có đạo lý cự tuyệt.

Đàn hương chậm rãi tản ra, thanh âm Thiền Thanh theo hương khí khuếch tán, dần dần vang lên.

"Trên người Giang Tiên Quân, có một đạo tình duyên xuyên qua trước sau, dây dưa muôn vàn, chỉ là giao triền phức tạp, rất khó làm rõ."

"Vị đệ tử đầu tiên.. Ân? Quá mức mông lung. Song thân lâm nạn, có dấu hiệu xưa nay cầu mà không được. Nhị đệ tử của tiên quân quỷ khí quấn thân, được do động tình, mất do động tình, tiểu đồ đệ của ngài.. Như là có vài tầng mặt nạ."(động tình ừm.... T nghĩ là chuyện tình cảm á)

Thiền Thanh tựa hồ chưa bao giờ tính toán qua mệnh quỹ mông lung như thế, suy đoán đến đây, đột nhiên im bặt, khóa mi nói: "Thần Hồn của bọn họ đều, quá nhẹ."

"Nhẹ?" Giang Ứng Hạc dò hỏi, "Ba đứa nhỏ này từ nhỏ thân thể nhấp nhô, chỉ sợ vận mệnh cũng đều không phải là một đường bằng phẳng. Ở trên Thần Hồn.."

Y lời nói còn chưa chấm dứt, liền nhìn thấy trụ trì chùa Lan Nhược ngồi đối diện đột nhiên ấn chặt Phật châu, nghiêng đầu khom lưng hộc ra một búng máu.

Giang Ứng Hạc cúi người đỡ lấy cánh tay y, lo lắng nói: "Trụ trì Thiền Thanh?"

Đang nói nói chuyện, vừa rồi còn rất tốt, như thế nào nói hộc máu liền hộc máu.. Chờ một chút, Thiền Thanh còn dừng lại ở khảo nghiệm Phật tâm, chẳng lẽ là chính mình xúc động thứ gì?

Đang lúc đầu óc Giang Ứng Hạc đầy dấu chấm hỏi, cánh tay đỡ lấy tay y đột nhiên bị Thiền Thanh phất xuống, tiền bối vừa rồi còn vẻ mặt ôn hòa yên lặng xoay người, nói: "Lão nạp lực bất tòng tâm. Giang Tiên Quân vẫn là vì ái đồ tìm kiếm biện pháp khác đi."

Thiền Thanh nhìn bộ dáng Giang Ứng Hạc không hiểu ra sao, nâng lên tay lau một chút khóe môi, muốn nói lại thôi, ngăn ngôn lại dục, cuối cùng vẫn là đối Giang Ứng Hạc niệm câu Phật hiệu, bất đắc dĩ than một tiếng.

*Quỷ biết y đều suy đoán đến đồ vật gì.*?

Giang Ứng Hạc có hơi chút khó hiểu.

Y hồi tưởng nét mặt cuối cùng của trụ trì Thiền Thanh khi cùng y nói chuyện, cảm thấy đối phương nhất định có lý do gì đó khó nói, có sự tình gì đó mà chính mình không biết, nhưng thật sự y lại không nghĩ ra được, trụ trì không có lý do gì giấu giếm y.

Chẳng lẽ là mệnh đồ các đệ tử rất chông gai, tâm địa đối phương hiền hòa, không đành lòng nói thẳng?

Giang Ứng Hạc hoàn toàn không nghĩ ra. Y tuy rằng mang theo các đồ đệ du lịch hồng trần, tính toán chậm rãi trở về Bồng Lai, nhưng dọc theo đường đi phần lớn thời gian đều đang tự hỏi chuyện này, giờ phút này nghĩ đến đây, càng thêm cảm thấy lý do này là có khả năng nhất.

Kiếm tu không giỏi suy diễn, mà y lại lớn lên dưới ánh sáng của chủ nghĩa xã hội, là một người kiên định chủ nghĩa duy vật chuyển biến thành tu sĩ, đây vẫn là lần đầu tiên để bụng đến mấy thứ nhân quả mệnh cách này.

"Cầu mà không được.. Được do động tình, mất do động tình.." Giang Ứng Hạc chậm rãi gõ xuống phất trần ngọc bính bên tay, đột nhiên nhớ tới cái gì: "Như thế nào nghe ra đều như là vì tình khổ sở?"