Chương 17:….....

Thanh Tịnh nhai.

Đêm đen bao phủ, gió lạnh gào thét.

Trên chân đèn đốt mấy ngọn nến, ánh sáng buông xuống, chiếu vào trên tay áo màu sắc nhàn nhạt của Giang Ứng Hạc, trong tầm mắt Lý Hoàn Hàn nhẹ nhàng phất lên một cái.

“Sao lại như thế?” Giang Ứng Hạc cởi bỏ ngân quan buộc tóc, sợi tóc đen nhánh buông rơi xuống, mềm mại quyến luyến trên đầu vai. Y hơi trầm mặt, tiếp tục hỏi, “Hủy đi tiên đồ người ta, không lưu đường sống, sẽ bị người ghi hận.”

Lý Hoàn Hàn đứng trước mặt y, trên người là trường bào màu đen. Đôi mắt hắn đỏ tươi như máu, cực kỳ sâu thẳm khó dò, chỉ có khi rơi xuống trên người Giang Ứng Hạc, mới có thể hiển lộ ra vài phần ôn nhu đặc biệt.

"Sư tôn.” Thanh âm hắn trầm thấp, “Người nọ phỉ báng người, ta mới. . . . . .”

Lý Hoàn Hàn chỉ nói hai chữ này, đã đủ làm cho Giang Ứng Hạc mềm lòng.

Ánh đèn mờ ảo, chiếu rọi ở trước mắt Lý Hoàn Hàn. Hắn nhìn thấy ngón tay sư tôn thon dài gầy mảnh nhè nhẹ cong lên, trong đầu bỗng nhiên toát ra một ý nghĩ đại nghịch bất đạo.

Đôi tay này thích hợp cầm kiếm, càng thích hợp được đặt trên giường tháp mềm mại nhất ở Thiên Ma giáo, phí sức mà nắm chặt đệm chăn. . . . . . Thích hợp bị hôn thành một mảnh dấu tích phiếm hồng, thích hợp bị tay hắn từng tấc từng tấc bao phủ, từng chút siết chặt. . . . . .

Huyết sắc trong mắt hắn ảm đạm một chốc, rốt cuộc lại nhanh chóng rút đi. Lý Hoàn Hàn nâng mắt, nhìn đến Giang Ứng Hạc y phục và mái tóc đơn sơ tán loạn, trong đôi mắt thanh lãnh lại nhu hòa kia phản chiếu ra hình bóng chính mình.

“Sao có thể vì ta liền mất đi lý trí? Thật cứng đầu.”

Giang Ứng Hạc tuy rằng vẫn là trách cứ một câu, nhưng vẻ mặt đã dịu đi. Quan kiếm quyển bên tay y mở ra, kiếm khí bên trong đã xem qua rất nhiều lần, nhưng vẫn không tìm được thứ gì đặc biệt.

“Ngươi là thật sự lỡ tay?” Giang Ứng Hạc hỏi, “Hoàn Hàn, không được lừa gạt sư tôn.”

Có lẽ hai chữ “Lừa gạt” này chạm vào thần kinh Lý Hoàn Hàn, hắn nhíu nhíu mày, không nói thẳng, lại đưa tay cầm lấy ngón tay Giang Ứng Hạc.

Lần trước nắm lấy, chính là ở trên xa liễn hạc linh đến Hợp Hoan tông ngày nọ, dù nhiệt độ cơ thể Giang Ứng Hạc lạnh lẽo, đặt ở trong tay, hắn vẫn cảm thấy trái tim nóng rực.

Giang Ứng Hạc lúc đầu còn chưa rõ ràng cho lắm, sau đó đột nhiên cảm giác được trọc khí tán loạn khắp nơi trong cơ thể hắn—— đây là một trong những tác dụng phụ của thân thể Thiên Ma, có điều đã rất nhiều năm không phát tác.

“Là bởi vì thứ này?” Giang Ứng Hạc tìm được đáp án, nào còn có tâm tư trừng phạt đệ tử, vội vàng nắm chặt tay hắn, rót vào một cỗ linh lực.

Thể chất ba người bọn họ người này so với người kia càng yếu ớt kỳ lạ, Giang Ứng Hạc từ khi thu vào môn hạ cũng rất để tâm chuẩn bị. Sau khi cỗ linh lực này tiến vào Nguyên Anh của Lý Hoàn Hàn, mới phát hiện trọc khí trong cơ thể đối phương đã sắp tích lũy đến mức ảnh hưởng kinh mạch.

Y nhịn lại nhịn, vẫn là liếc Lý Hoàn Hàn một cái, tức giận đến mức ngữ điệu cũng gấp gáp mấy phần: “Ngươi. . . . . . Ngươi và Quân nhi đều cùng một tính tình. Không, ngươi so với Quân nhi còn cố chấp hơn, có gì không thể nói với ta? Không nên đợi đến một ngày, ngươi thật sự tẩu hỏa nhập ma rơi vào ma đạo, mới nói cho sư tôn sao?”

Đôi mắt huyết sắc của Lý Hoàn Hàn lặng lẽ quan sát y, thấp giọng nói: “Sư tôn, quan tâm Trường Dạ sư đệ.”

Ý ghen tị trong những lời này nồng nặc đến mức che giấu đều che không được, hoặc là nói căn bản không có cách nào che giấu. Hắn động tâm đến sắp chết, mỗi lần đối phương chạm vào, đều giống như chạm phải nơi sâu thẳm nhất, bí mật nhất của hắn, khiến cho tình cảm hắn khó lòng kiềm chế, sau khi tỉnh ngộ, lại đau đến máu tươi đầm đìa.

Chính tà lưỡng đạo, sư đồ khác biệt, tầng tầng ngụy trang. . . . . .

Lý Hoàn Hàn nắm chặt tay y, trọc khí trong cơ thể tàn sát bừa bãi phá tan kinh lạc, da thịt bên ngoài cánh tay đều hơi nứt ra, máu từng giọt từng giọt rơi xuống.

"Chẳng lẽ ta không quan tâm ngươi sao?” Đây là phản ứng đầu tiên của Giang Ứng Hạc, lập tức phản bác lại. Y có cảm giác bị đồ đệ nghi ngờ, buồn bực nói, “Vi sư còn chưa hỏi ngươi vì sao lại chịu đựng, ngươi đã ủy khuất trước, cảm thấy ta bất công?”

Máu trên cánh tay Lý Hoàn Hàn nhỏ xuống, làm bẩn tay áo nhạt màu của Giang Ứng Hạc.

Y xưa nay không nhiễm bụi trần, bên ngoài đánh giá y là cô lãnh thanh tuyệt, xuất trần thoát tục, chỉ có khi đối với các đồ đệ đã nuôi dưỡng thật nhiều năm này, Giang Ứng Hạc mới có thể mặt mày ấm áp, ngữ điệu mềm mại.

Hắn làm bẩn sư tôn.

Lý Hoàn Hàn dõi theo một chút màu đỏ tươi vừa thấm vào tay áo y, vừa lúc thu lại suy nghĩ ngước nhìn lên, đột nhiên nói: “Sư tôn.”

“Hửm?”

“Bộ trà cụ kia đặt mua lúc nào?”

Hắn chỉ chính là một bộ trà cụ màu ngọc bích nằm trên ngọc án. Đồ vật của Giang Ứng Hạc, đều là hắn mua sắm từng cái một, nếu có thứ gì đó không qua tay Lý Hoàn Hàn hắn nhất định nhớ rõ.

Giang Ứng Hạc theo ánh mắt hắn nhìn lướt qua: “Là Quân nhi khi trước đưa tới.”

Tần Quân. . . . . . Lý Hoàn Hàn hít vào một hơi thật sâu, trong đôi mắt màu máu nháy mắt lệ khí dâng lên, nhưng hắn còn nhớ rõ mình đang ở trước mặt Giang Ứng Hạc, mạnh mẽ áp chế hết thảy cảm xúc táo bạo xuống, chậm rãi theo sự dẫn dắt của sư tôn, đem trọc khí tàn sát bừa bãi loại bỏ ra ngoài.

Kỳ thật “Tác dụng phụ” này, đối với Lý Hoàn Hàn cũng không có tổn thương thực chất nào, chỉ cần hắn nguyện ý phế bỏ đạo thể của mình, sẽ lập tức bộc lộ ra cảnh giới ma tu thực sự cùng với khí tức cường hãn, nhưng hắn không dám.

Sao có thể dám chứ, càng cảm nhận được sự ôn nhu ít ỏi của Giang Ứng Hạc, lại càng khát vọng có được nhiều hơn. Kỳ thật ở một mức độ nào đó mà nói, suy đoán của Tần Quân và Trường Dạ cũng không sai, hắn quả thật vô cùng muốn đem Giang Ứng Hạc giam vào trong lòng, mang về Thiên Ma giáo, không phải biến thành lô đỉnh, mà là làm đạo lữ.

Cho nên mặc dù dấm trong lòng Lý Hoàn Hàn chua đến điên rồi, nhưng vẫn thong thả mà nhẫn nhịn lại. Hắn nhìn chăm chú vào mái tóc đen nhánh của Giang Ứng Hạc, nhìn thấy một sợi tóc dài từ bả vai đơn bạc của đối phương rơi xuống, ở giữa không trung chậm rãi lượn một vòng.

Rõ ràng là rơi xuống giữa không trung, lại giống như chạm vào đầu trái tim hắn.

“Hỏi việc này làm gì?” Giang Ứng Hạc bình ổn khí tức trong cơ thể hắn, chữa trị tốt kinh mạch, trong lòng cũng không còn tức giận, ngẩng đầu nói, “Bộ của ngươi tặng cất trong pháp khí trữ vật, Quân nhi nói bộ kia rất quý giá, nước trà tầm thường sẽ làm tổn hại thành chén.”

. . . . . . Tên Tần Quân khốn nạn này.

Lý Hoàn Hàn trong lòng lạnh như băng nghĩ, ngoài mặt lại dường như không để ý: “Ừ.”

Bộ trà cụ hắn mang đến tất nhiên quý giá, chỉ có như vậy mới xứng với sư tôn hắn. Nhưng bộ Tần Quân mang về đây cũng không hơn kém gì, chỉ cần dính một hạt bụi cũng sẽ hủy hoại toàn bộ trà cụ, không biết tên ác linh kia làm thế nào có mặt mũi nói ra những lời đó.

“Sư tôn, ” Lý Hoàn Hàn thu hồi tầm mắt, vân vê đầu ngón tay hắn, “Ở trong lòng người, bọn ta. . . . . . ai quan trọng nhất?”

Giang Ứng Hạc không ngờ hắn chấp nhất như vậy, bất đắc dĩ nói: “Các ngươi đều là thiên chi kiêu tử ta đặt kỳ vọng rất lớn, là tương lai của tiên đạo.”

Lý Hoàn Hàn huyết mâu u ám, nhìn chăm chú vào y thật lâu, sau đó mới gật gật đầu, im lặng một lúc lâu, thấp giọng nói: “Tương lai của tiên đạo. . . . . .”

Chưa từng có giây phút nào, hắn chán ghét thân phận ma tu như bây giờ.

Giang Ứng Hạc sao có thể nhìn ra tâm tư đối phương, y chỉ có thể nhìn thấy thanh tiến độ bồi dưỡng của hệ thống nửa khắc vừa rồi cứ liên tục nhích lên nhích xuống không ngừng, mãi vừa nãy mới rốt cục duy trì một chỉ số tương đối ổn định.

Giang Ứng Hạc nhẹ nhàng thở ra, nghĩ cỗ trọc khí này thật đúng là ảnh hưởng tiến độ bồi dưỡng của hắn, chậm rãi ôn dưỡng kinh mạch cho hắn, nói: “Kỳ thật cũng không chỉ như thế, ta còn có một tâm nguyện nho nhỏ cho bản thân mình.”

Ánh nến ánh lên trong con ngươi màu mực sáng ngời của y.

"Vì tâm nguyện này, để cho con đường tu hành của các ngươi càng đi càng thuận lợi, vì các ngươi trải đường, dạy các ngươi làm việc thiện.” Giang Ứng Hạc nói, “Các ngươi trở nên càng tốt, khoảng cách với tâm nguyện càng gần. . . . . . Hoàn Hàn, khởi điểm của vận mệnh cho dù kém, có sư tôn ở đây, ngươi cũng có thể tìm được đường về nhà.”

“Ta sẽ không bỏ cuộc, ngươi cũng không thể.” Y nhẹ nhàng cầm tay Lý Hoàn Hàn, “Con người muốn có được thứ gì, phải tự mình tranh thủ.”

Giang Ứng Hạc lại rót một chén súp gà, dùng hết sở học suốt đời dạy dỗ tốt các đồ đệ, trong lòng tràn ngập ý thức trách nhiệm bản thân là thầy của người ta, đối với cách giáo dục của chính mình vô cùng hài lòng.

Ôn dưỡng kinh mạch là một việc rất tỉ mỉ, kinh mạch ba người bọn họ kỳ thật đều cần chậm rãi ôn dưỡng, có điều Giang Ứng Hạc chỉ có một, mà đại đa số cực khổ, các đồ đệ đều phải tự mình vượt qua.

Thanh Tịnh nhai canh ba, đổ một trận mưa.

Giang Ứng Hạc có thói quen đi ngủ, lúc ôn dưỡng kinh mạch đã chống đỡ thật lâu, cuối cùng cũng ngủ.

Lý Hoàn Hàn an vị bên cạnh y, lặng im không tiếng động mà nhìn y chăm chú, trông chừng y tròn một đêm.

Mãi đến khi ánh nắng ban mai giao hòa cùng ánh nến, hắn mới đem ngón tay bị sư tôn nhè nhẹ nắm lấy chầm chậm rút ra.

Tiếng mưa rơi tí tách. Đôi mắt u tối đặc như máu kia ấn giấu một khỏa chung tình, giấu ở nơi sâu thẳm không thể chạm đến. Huyết Hà Ma tôn đại danh đỉnh đỉnh ngàn năm trước, đứng trước chuyện tình ái chưa rõ nông sâu, quả nhiên vẫn không dám làm ra chuyện gì quá giới hạn.

Chỉ là khi rời đi, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay y một chút.

Cẩn thận tưởng chừng như hôn một đóa hoa mai rơi trên tuyết.