Chương 11:.......

Nghe như có lòng tốt chỉ dạy.

Trường Dạ trong lòng nhớ kỹ món nợ này, bàn tay nắm vạt áo Giang Ứng Hạc, ở trong ngực y ngẩng đầu nhìn lên, hai mắt đẫm lệ mông lung nói: “Sư tôn, đồ nhi không muốn rời khỏi sư tôn. . . . . .”

Giang Ứng Hạc còn chưa trả lời, bên cạnh đột nhiên truyền đến thanh âm Lý Hoàn Hàn.

“Ta cảm thấy, đề nghị này rất không tồi.”

Nam nhân mắt đỏ một thân hắc y ôm kiếm mà đứng, nguyên bản biểu tình vô cùng bàng quan, khi nhìn thấy Trường Dạ nhào vào trong lòng Giang Ứng Hạc, đôi mắt màu máu liền tối sầm lại, đi tới bên người Giang Ứng Hạc.

Trên người Giang Ứng Hạc có một mùi hương nhàn nhạt. Loại kiếm tu đạo môn ngoài lạnh trong nóng, chính trực ôn nhu này, bất luận là làm lô đỉnh hay là “ăn tươi” , quả thực đều tràn ngập sức hấp dẫn.

Tần Quân là con ác linh toàn thân quỷ khí, tiểu sư đệ luôn làm nũng này cũng không phải thứ tốt, không biết đều đang nhớ thương y điều gì —— sư tôn nói chỉ có mình là đồ đệ duy nhất, lại còn mang về nhiều tà tu lòng dạ khó lường như vậy.....

Lý Hoàn Hàn nhìn chằm chằm bàn tay Giang Ứng Hạc đang trấn an Trường Dạ, thần kinh xưa nay lãnh khốc không gợn sóng như bị lửa thiêu , cảm thấy “Sư đệ” này vô cùng chướng mắt.

"Ta cũng rất muốn chỉ dạy sư đệ thật tốt.” Lý Hoàn Hàn nâng mắt, “Sư tôn?”

Giang Ứng Hạc để cho tiểu đồ đệ nhà mình dính người lâu như vậy, đương nhiên biết vẫn nên để hắn sớm học được độc lập thì tốt hơn, hiện tại nghe hai người bọn họ nói xong, mặc dù thấy Trường Dạ thần tình ủy khuất, cũng vẫn rất chừng mực lên tiếng.

“Nghe lời đi.” Y xoa xoa đỉnh đầu thiếu niên, “Xem tuổi của con, cũng không thể quá ỷ lại ta .”

Trường Dạ trừng mắt nhìn, ôm thắt lưng Giang Ứng Hạc muốn vùng vẫy lần cuối cùng, ánh mắt lại rơi xuống người yêu thú trên mặt đất kia, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Tần Quân.

Nam nhân tóc xám liếʍ liếʍ môi, ánh mắt nhìn Giang Ứng Hạc luôn có chút mùi vị đói khát như vậy, so với Lý Hoàn Hàn mặt lạnh sát tâm nặng còn làm Trường Dạ cảm thấy chán ghét hơn.

Đợi cho tiểu thiếu niên chôn ở trong lòng không tình nguyện đáp ứng một tiếng, Giang Ứng Hạc mới lại ngẩng đầu, dùng thần thức nhìn lướt qua bên dưới Thanh Tịnh nhai, quả nhiên cảm giác được rất nhiều đệ tử vì tiếng gào thét của yêu thú kia mà tụ tập lại đây, nhìn về phía này bàn tán.

“Quân nhi. . . . . .”

“Đệ tử đã hiểu.” Tần Quân tùy ý nói, “Mang con yêu tộc này đến sơn môn Bồng Lai chúng ta.”

Hắn nhìn về phía đôi mắt Giang Ứng Hạc, ánh mắt cùng đôi con ngươi màu mực sáng ngời kia đối diện trong thoáng chốc, ngữ khí hắn vốn thuận miệng mà ra cũng nhẹ đi trong nháy mắt.

“. . . . . . Không gϊếŧ.” Hắn nghĩ nghĩ, bổ sung, “Nghe lời sư tôn.”

Con yêu thú bị Tần Quân mang về Bồng Lai, tuy rằng giữ được một mạng, nhưng phải cùng Chu chưởng môn ký khế ước bảo hộ sơn môn Bồng Lai phái, hóa thành một bức tượng đá cự yêu bên ngoài chính điện Bồng Lai, vô tri vô giác đứng yên ở nơi này.

Nếu có người nào tiến vào Bồng Lai, yêu thú sẽ tuân theo khế ước, khuynh tẫn toàn lực bảo hộ các đệ tử Bồng Lai, trong thời hạn ba trăm năm.

Ba trăm năm thời gian, đủ để các thiếu niên anh tài này giữa đường ngã xuống, đủ để cho vương triều nhân gian biến đổi, cảnh còn người mất, nhưng đối với yêu tộc mà nói, chỉ là ba trăm năm, giống như một cái chớp mắt thoáng qua.

Cũng bởi vì tượng đá cự yêu này, ấn tượng của các đệ tử Bồng Lai đối với Tần sư huynh càng ngày càng đi lệch, Tần sư huynh nhìn qua nhanh nhẹn đáng tin cậy, làm việc quả quyết, toàn thân lại đều lộ ra một hơi thở khiến cho người ta không dám tới gần, trình độ khủng bố so với ác yêu mãnh thú bị đâm dưới Trảm Vận kiếm kia càng lớn hơn.

Bồng Lai phái lén đồn đãi, Tần sư huynh khi không cười đáng sợ, khi cười càng làm cho người ta sợ hãi.

Về phần Trường Dạ tiểu sư đệ nhập môn cuối cùng, trước mắt các đệ tử Bồng Lai thật ra còn chưa gặp được vị này, chẳng qua là đồn đãi mà thôi.

Ngày đêm thay đổi, đêm lạnh trăng sáng.

Quân nhi đem dạ minh châu khảm vào vách tường ở tiên phủ, còn không động thanh sắc cất đi chân đèn vốn có. Sau khi xuất quan Giang Ứng Hạc phát hiện rất nhiều chi tiết vi diệu trong nơi ở đều được Quân nhi âm thầm sửa đổi qua.

Tu sĩ tu hành thành công, thường có thể không cần ngủ, nhưng dùng nhắm mắt dưỡng thần thay thế, bất quá sẽ làm người ta cảm giác mỏi mệt. Giang Ứng Hạc đến nay vẫn còn giữ lại thói quen đi ngủ, làm việc và nghỉ ngơi là tiêu chuẩn sáng chín chiều sáu —— sau khi xuyên qua đến đây mất đi điện thoại di động, y chưa bao giờ đi nghỉ ngơi sớm như vậy.

Thanh Tịnh nhai từ trước đến nay rất yên tĩnh, hạc linh canh giữ bên ngoài đã sắp đi vào giấc ngủ, minh châu khảm trên vách tường tỏa ra ánh sáng mờ ảo.

Nhưng sự yên tĩnh đã lâu không đổi này lại bị hơi thở một người khác đánh vỡ .

Giang Ứng Hạc bên ngoài thả một chút thần thức, cho nên khi cảm giác được hô hấp hỗn loạn của đối phương, giương mắt liền nhìn thấy bóng người cuộn thành một cục bên giường.

Trường Dạ mái tóc đen thẫm, mặt nạ che khuất một nửa gương mặt, linh ấn hộ thể trên trán tỏa sáng nhàn nhạt. Đôi mắt hình dáng xinh đẹp của hắn nhắm lại, ôm lấy đầu gối, trên môi cắn ra vết máu.

Giống như một con thú nhỏ bị thương, khi đau đớn luôn sẽ chạy đến bên cạnh người hắn tin cậy nhất.

Sự mệt mỏi của Giang Ứng Hạc nhất thời quét sạch, y vươn tay qua, vén lên mái tóc đen của Trường Dạ, thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy?”

Hô hấp của hắn thực hỗn loạn, dường như đang chịu đựng đau đớn, thân thể cũng lạnh như băng, cho dù Giang Ứng Hạc nhiệt độ cơ thể vốn không cao chạm vào, cũng có thể cảm giác được xúc cảm như băng lạnh trên trán đối phương,

Trường Dạ giương mắt nhìn về phía y, giống như đã nhẫn nhịn rất lâu, nước mắt lấp lánh dưới ánh trăng, chầm chậm vùi vào trong ngực Giang Ứng Hạc.

"Sư tôn, ” hắn cúi đầu nói, “Con lạnh quá, chỉ cần vận công một cái, dường như cả người đều bị đông lạnh.”

Đây là di chứng băng phong, mức độ yếu ớt so với Quân nhi bị vạn quỷ xâm thần đều tệ như nhau. Giang Ứng Hạc trong lòng căng thẳng, mặc dù vẫn luôn nghĩ “sự thành tại người”, giờ khắc này cũng buông lời cảm thán thiên ý trêu ngươi.

Tiểu đồ đệ sẽ làm nũng, sẽ kêu đau, hai đứa kia lại thường ngậm miệng không nói, một mình chịu đựng. . . . . . Giang Ứng Hạc thở dài, cầm lấy bàn tay Trường Dạ, đem linh lực bản thân đạo nhập vào.

Y là tiên quân Động Hư cảnh, nối liền kinh mạch, ôn dưỡng cơ thể loại chuyện này, với y mà nói chỉ là chuyện nhỏ, nhưng đối với bọn họ, về sau phải chịu đựng những việc so với bây giờ còn gian nan hơn.

Y hoàn toàn không để ý tới, tiểu đồ đệ mới vừa rồi còn ủy khuất kêu đau, trong đôi mắt đen nhánh trong suốt kia đã không tìm ra chút nước mắt, mà đang dùng một loại ánh mắt tương phản với bề ngoài chăm chú nhìn.

Thể xác non nớt thấm đẫm hàn ý này của Trường Dạ, chứa đựng một chân linh ngủ say vạn cổ, hồn phách thượng cổ đại yêu. Hắn thật ra có chút hư hỏng, hắn không cảm thấy thân thể đau đớn, mà là vô cùng muốn hóa thành nguyên hình vồ lấy y, nhìn xem đạo thể trắng nõn như sương này có thể bị cái lưỡi đầy gai nhám của hắn liếʍ ra vết tích sưng đỏ hay không.

Hắn trừng hồi lâu, một lúc sau mới lấy lại tinh thần. Cũng không phải đói bụng, sao lại nghĩ muốn liếʍ y chứ?

Giang Ứng Hạc không hề phát hiện, y một bên chữa trị kinh mạch cho tiểu đồ đệ, một bên vén lên tay áo hắn, bỗng nhiên phát hiện trên cánh tay trắng nõn của đối phương tất cả đều là vết kiếm thương nhỏ vụn.

Giang Ứng Hạc ngón tay khẽ động, nhìn hắn một cái, hỏi: “Lại cùng các sư huynh luận bàn tỷ thí?”

Trường Dạ nghe ra y có chút đau lòng, hắn cố ý không làm cho vết thương khép miệng, giờ đây vừa lúc phát huy công dụng: “Con. . . . . . nghĩ muốn vượt qua tiến độ của bọn họ sớm một chút, không muốn khiến sư tôn mất mặt.”

Hắn vừa nói vừa cọ lại, giống như một con mèo vừa đáng yêu vừa nũng nịu.

“Lý sư huynh tuy rằng nghiêm khắc, nhưng vẫn là người tốt.” Trường Dạ am hiểu sâu sắc kính lọc trong mắt sư tôn, uyển chuyển nói, “Tần sư huynh chỉ là hơi hung dữ, nhưng không có đáng sợ như lời đồn.”

Giang Ứng Hạc gần đây củng cố cảnh giới, không ra khỏi cửa, nghe vậy hơi ngẩn ra: “Lời đồn?”

Trường Dạ gật gật đầu: “Con nghe sư huynh khác nói, Lý sư huynh chỉ đối tốt với sư tôn, với người khác đều lạnh như băng. Tần sư huynh thì. . . . . . Có chút ngạo mạn, luôn không để bất luận kẻ nào vào mắt. . . . . . A, sư tôn, con không phải là không nên nói xấu hai vị sư huynh a?”

Hai mắt hắn sáng ngời thấu triệt, liếc một cái liền có thể trông thấy đáy, dường như thực sự cảm thấy bản thân vô tình lỡ lời, có chút ngượng ngùng.

Giang Ứng Hạc trước khi xuyên việt độc thân hơn hai mươi năm, sau khi đến nơi này một lòng nghĩ muốn về nhà, sống hơn một ngàn năm cũng không có kinh nghiệm gì, thuộc tính thẳng nam hơi cao, đương nhiên cảm thấy tiểu đồ đệ là áy náy thật lòng, an ủi nói: “Không sao cả, nếu như là tâm tính thực sự lệch lạc, sư tôn sẽ dạy dỗ bọn họ, bất quá hiện tại thế nhân đối đãi thiên tài, thường có thành kiến. . . . . .”

Trường Dạ ghé vào trong ngực y, được bao phủ trong mùi hương lành lạnh trên người y, cảm thấy vô cùng hài lòng, cũng không quá để ý lời nói của mình có tác dụng hay không, lại ôm chặt một chút, nhỏ giọng nói: “Sư tôn, con có thể ngủ chung với người không?”

Không đợi Giang Ứng Hạc đáp lại, Trường Dạ vội vàng bổ sung: “Chỉ một hôm thôi, được không?”

Thiếu niên bộ dạng quá xinh đẹp, nói chuyện lại đáng thương, cũng rất nũng nịu.

Giang Ứng Hạc không kiên trì được vài câu, đã bị Trường Dạ nói đến mềm lòng , cảm thấy đứa nhỏ này thật sự rất thiếu thốn cảm giác an toàn, nhìn qua còn rất hy vọng được trưởng bối yêu thương, biểu hiện khác hẳn sự thành thục của các sư huynh hắn.

Y vươn tay vỗ vỗ lưng thiếu niên, thấp giọng nói: “Chỉ hôm nay thôi, sau này không được như vậy nữa.”

“Ưm!”

Giang Ứng Hạc cùng hắn dựa vào thật sự gần, có thể cảm giác được sau khi chữa trị kinh mạch, thân thể lạnh như băng của đối phương chậm rãi khôi phục độ ấm. Y hơi thả lỏng, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện.

“Mấy ngày nữa, Hợp Hoan tông có một Đại hội kiếm khí, vừa lúc con còn chưa chọn kiếm, ta muốn đưa các con đi xem.”

Hợp Hoan tông là tông môn trung lập, bất quá đối với đạo môn chính tông càng thân hơn chút. Hợp Hoan tông phó tông chủ Hỗn Nguyên tiên quân Đồng Quy Ngư, là nhân vật một ngàn năm trước nổi danh cùng Giang Ứng Hạc.

Trường Dạ ngoan ngoãn “Ừm” một tiếng, hỏi: “Người muốn giúp đệ tử lựa chọn bội kiếm sao?”

“Đúng.” Giang Ứng Hạc nói, ” Bội kiếm của Hoàn Hàn xếp thứ ba mươi bảy trên kiếm quyển, gọi là Vạn Vật Tàn Hà. Bội kiếm Quân nhi xếp thứ ba mươi chín, tên là Quân Tử Thϊếp.”

Trường Dạ nghe y nói vậy, chỉ biết hai vị “Sư huynh tốt” của mình kia lại che giấu rất nhiều thứ này nọ, huyết kiếm trên tay Lý Hoàn Hàn kia cấm chế vô số, ma khí ngập trời, chỉ cần cởi bỏ mấy tầng cấm chế, chỉ sợ bầu trời đều phải lâm vào biến sắc. Bội kiếm màu xám bạc trên thắt lưng Tần Quân nhìn như bình thường, bên trong lại quỷ khí dày đặc, rõ ràng dùng oán linh chi khí tỉnh kiếm, tuyệt đối không thể gọi là cái gì “Quân tử thϊếp” .

Chẳng qua hai người bọn họ biến hóa ngoại hình bội kiếm, hạ cấm chế lại quá độc ác, mặc dù Giang Ứng Hạc cảnh giới không thấp, nhưng dưới tình huống không chút ngờ vực vô căn cứ, làm sao có thể phát hiện bộ mặt thật của hai vị đệ tử này.

Trường Dạ nhất thời càng cảm thấy hai người bọn họ không phải người tốt gì, thủ đoạn lừa gạt giấu diếm làm đến chu toàn, nhất định là mưu đồ gây rối, bụng dạ khó lường. Hắn nghĩ đến đây, lại cân nhắc pháp bảo bản mạng “Đoạn Xá Ly” của mình phải lấy ra bằng cách nào đây. . . . . .

“Nghỉ ngơi đi.” Giang Ứng Hạc rất có cảm giác dỗ dành trẻ nhỏ, nhẹ giọng nói, “Dạ minh châu là Tần sư huynh con mang tới, cảm thấy thế nào, có sáng quá không?”

Trường Dạ nghe vậy quay đầu, vội vàng thu hồi tầm mắt, vừa định nói “Không sáng lắm” , đến bên miệng đột nhiên hỏi, “Đó là. . . . . . Long châu?”

“Ừm.” Giang Ứng Hạc đã hơi buồn ngủ, “Yêu thú dưới biển.”

Trường Dạ có chút đăm chiêu lại nhìn thoáng qua viên long châu kia, ánh mắt sâu thẳm ngừng bên trên một chút, sau đó tựa vào trong lòng sư tôn, nhỏ giọng nói: “Sư tôn đổi đi được không? Sáng quá.”

Qua một lúc thật lâu sau, khi Trường Dạ cơ hồ nghĩ y đã ngủ, mới nghe được một thanh âm thực nhạt nhẽo, nhưng rất ôn nhu.

“. . . . . . Được.”