Chương 23: Nói chuyện

Hai người con gái ngồi ngây người nhìn chàng trai duy nhất trong bàn ăn như bị bỏ đói ba năm, thoáng chốc đã xử xong mấy phần điểm tâm sáng của quán. No cái bụng, Chu Lâm khôi phục lại hình tượng tinh anh của mình, gọi phục vụ đưa lên một ly cafe đen.

Trác Nhã buồn cười nhìn vẻ mặt thỏa mãn của anh, nói:

- Đã bao lâu anh chưa ăn rồi?

- Đêm qua lao lực quá! - Chu Lâm vươn người nói.

- Công việc vất vả vậy sao? - Cô nghĩ Chu Lâm là một người có năng lực, quen biết anh một thời gian, vẫn luôn thấy anh dùng vẻ mặt bình thản không biến sắc.

- Là chuyện của Liêu Hào sao? - An Vy quan tâm hỏi.

- À, đúng vậy! Tôi chịu trách nhiệm vụ đó.

Trác Nhã ngạc nhiên, chuyện của Liêu Hào cô có biết, nghe đâu do một đội trưởng cảnh sát quyền thế nào thay trời hành đạo. Không nghĩ tới người đó lại là Chu Lâm. Nói cũng phải, cho dù mang danh bạn gái của Nhật Đông một năm trời, tâm trí cô đều đặt lên người anh ấy, đối với bạn của Nhật Đông không thân thuộc lắm, nên sao biết rõ gia thế từng người, với cả, cô cũng không bận tâm điều đó.

- Anh tuyệt lắm đó! - Trác Nhã bật ngón cái khen ngợi.

- Cảm ơn. - Chu Lâm thản nhiên tiếp nhận lời khen.

Tiếp đến, An Vy ngồi im một mình nghe Chu Lâm và Trác Nhã nói chuyện cùng nhau. Chu Lâm hỏi ít chuyện của Trác Nhã trong thời gian ra nước ngoài, câu hỏi vụn vặt nhưng thể hiện sự quan tâm. Bầu không khí hòa hợp này khiến An Vy có chút ngợp thở, đôi mắt thỉnh thoảng nhìn lướt qua Chu Lâm rồi mất mát dời đi, không nhìn thấy anh cũng liếc nhìn cô mấy cái.

Trác Nhã xem đồng hồ, thấy bên ngoài, cậu trợ lý chạy xe tới đón, cô xách giỏ đứng lên nói:

- Tôi phải đi đây. Gặp anh sau. À, ban nãy An Vy đi taxi đến, hay anh chở cô ấy về giúp tôi nhé! Có phiền không?

- Không phiền.

- Vậy, tạm biệt.

Trác Nhã rời đi, bầu không khí trở nên ngưng động, lúng túng. Chu Lâm nhấp hết ly cafe rồi hỏi:

- Về chưa?

- A, ừm. - An Vy gật gật đầu.

Chu Lâm gọi phục vụ đến thanh toán tiền rồi đứng lên, ra hiệu với An Vy. Hai người cùng nhau ra khỏi quán.

Năm phút sau, hai người cùng ngồi trên một chiếc xe búyt, đến khu nhà An Vy.

- Anh không đi xe sao?

- Phải! - Chu Lâm thản nhiên gật đầu.

- Vậy... không cần đi cùng tôi... - Không có xe còn nhận lời đưa cô về, thật kỳ quái.

- Tôi đã nhận lời với Trác Nhã.

Ra vậy, là vì Trác Nhã. An Vy trầm mặc nhích người tới gần cửa sổ, nhìn ra dòng xe đông đúc bên ngoài. Bầu không khí yên lặng kéo dài hai phút, Chu Lâm bắt chuyện:

- Chuyện cô với Đỗ gia đến đâu rồi?

- Không thuận lợi lắm. Bí mật cơ nghiệp, tôi chưa đủ quyền biết đến.

- Để tôi giúp.

An Vy kinh ngạc quay sang nhìn anh. Khó tin hỏi lại:

- Anh? Tại sao?

- Mấy chuyện dở bẩn này, cảnh sát chúng tôi làm việc tương đối hiệu quả. Một cô gái như cô... một khi bị phát hiện, rất nguy hiểm.

- Anh... à, ừm, đang quan tâm tôi? - An Vy rụt rè hỏi. Có vẻ cô nhận sai trọng điểm của lời nói rồi.

- Coi như vậy. - Chu Lâm quay sang nhìn cô.

Đối diện với đôi mắt sâu thẫm đen như mực lại vô cùng có sức hút kia, một luồng hơi nóng xông thẳng lên mặt An Vy cùng với nhịp tim rối loạn, cô bối rối siết chặt lấy túi xách, cổ họng nghèn nghẹn, không sao nói nên lời hoặc là không biết nói sao.

Cùng lúc đó, Trác Nhã vừa tới công ty đã thấy cảnh tượng Nhật Đông cùng với Long Tường mắt đối mắt, tia lửa điện xẹt xẹt giữa không khí, hai người đàn ông tao nhã đứng gần nhau lại có khí thế như sắp lao vào tẩn nhau một trận trong sảnh. Trác Nhã day day thái dương, tính toán muốn đi đường phụ lên văn phòng. Thế nhưng, hai người đàn ông kia không cho phép cô thực hiện ý muốn của mình, hô to:

- Trác Nhã.

Thấy cả hai mỉm cười đi về phía mình. Trác Nhã có cảm giác khó xử của thẩm phán. Thật muốn trốn đi!