Ngoại truyện (3)

Riftan hất tay anh ta qua vai và cố gắng chạy thoát nhưng bị giật lại.

"Ngươi không nghe thấy sao, ta nói rằng ngươi không thể vào!"

Cậu bực bội nhìn bàn tay người lính. Người này là ai để nói rằng khi hắn ta rõ ràng là không làm tròn trách nhiệm, để một đứa trẻ lang thang trong rừng một mình với con chó của cô ấy, và có đủ can đảm để ngăn cản con quái vật không?

Chính Riftan là người đã cứu cô bé. Chắc chắn, cậu ta phải có quyền được nhìn thấy cô ấy lành lại. Cậu định tranh luận suy nghĩ của mình nhưng nhận ra người đàn ông nhìn cậu bằng ánh mắt kỳ lạ.

Và anh ta không phải là người duy nhất có cái nhìn ấy. Nghe thấy tiếng động, một hiệp sĩ khác chạy đến để tìm hiểu những gì đã xảy ra và bắt đầu tra hỏi.

“Ngươi đang nói rằng một con quái vật đã xuất hiện? Cái thứ ấy ở nơi quỷ quái nào rồi?"

Chỉ sau đó Riftan nhận ra rằng họ đang cảnh giác với cậu ta, và mặt cậu cứng lại. Chỉ vì cậu là một nông dân bần hèn được cho là đã cứu mang một quý cô hấp hối sau một cuộc tấn công của quái vật, cậu ta đột nhiên trở thành một người bị nghi ngờ. Riftan ngẩng đầu lên và chỉ về phía khu rừng nơi cậuchạy tới.

“Lối đó. Tôi đã nhìn thấy nó trên đường đi lấy vôi cho lò rèn ”.

"Tốt. Hãy dẫn đường đến đó. “

"Tôi không nói dối! Một con thằn lằn đen có nọc độc bất ngờ xuất hiện và tấn công tiểu thư! Nếu tôi không tình cờ nhìn thấy, tiểu thư…! ”

"Đó là lý do tại sao ta yêu cầu ngươi dẫn lối đến nơi có con quái vật."

Người hiệp sĩ bực bội đáp lại. Khuôn mặt bất cần của ông ta có vẻ như khoảng ba mươi lăm tuổi trở nên nghiêm nghị trong một vài khoảnh khắc.

“Nếu những gì ngươi nói là đúng, rằng một con quái vật đã xuất hiện trong khuôn viên lâu đài, thì chúng ta cần phải tiêu diệt nó ngay lập tức. Đừng bắt ta phải nói hai lần và chỉ cho chúng ta biết vị trí của nó! ”

Riftan ngừng cố gắng lảng tránh và xóa sạch sự tồn tại của cậu vì điều đó dường như chỉ khiến cậu bị nghi ngờ thêm . Riftan liếc nhìn lối vào lâu đài nơi cậu nhìn thấy cô bé biến mất và miễn cưỡng quay người lại.

Tuy nhiên, trong khi đi lại con đường đã đi, cơ thể cứng ngắc của cô bé trong vòng tay cậu cứ lởn vởn trong suy nghĩ. Cậu buộc chân mình di chuyển và tim đập nhanh một cách lo lắng.

Liệu em ấy có thực sự ổn không?… Em ấy sẽ được một linh mục chữa trị, vì vậy mày không có gì phải lo lắng.

Khi Riftan suy nghĩ để giải tỏa sự lo lắng của mình, hiệp sĩ đang lặng lẽ theo sau đột nhiên nắm lấy vai cậu.

Riftan quay đầu lại. Vị hiệp sĩ đang nhìn chằm chằm qua bụi cây với vẻ mặt cảnh giác. Cậu nhìn theo ánh mắt của mình và thấy rằng ông đang nhìn vào con thằn lằn quái dị và xác của một con chó đen, sau đó buông tay ra khỏi vai cậu.

“Không cần phải thận trọng. Nó đã chết rồi. ”

Đôi mắt của hiệp sĩ nheo lại khi ông ta đến gần cơ thể của con thằn lằn, nhổ những cành cây đâm xuyên qua bụng của nó.

"Ngươi là người đã gϊếŧ nó?"

Riftan gật đầu. Ông ta cười khẩy và rút thanh kiếm từ thắt lưng ra, chém đứt đầu con thằn lằn chỉ bằng một nhát ngắn. Sau đó, tóm gọn lấy chiếc đuôi dài, dày và vạm vỡ của nó bằng bàn tay đeo găng của mình và nhấc nó lên.

Riftan lùi lại một bước, tránh dính máu chảy ra từ cổ họng của con quái vật. Người hiệp sĩ đảo mắt lên xuống trên cơ thể con quái vật và hét vào mặt những người lính đang chờ phía sau ông ta.

“Đây là một con thằn lằn Hume non! Tìm kiếm xung quanh bức tường. Chúng hẳn đã đào một đường hầm và ẩn náu bên trong khuôn viên lâu đài; tổ của chúng có lẽ nằm ở đâu đó gần đó. "

"Vâng thưa ngài!"

Những người lính theo sau họ khi ông ta dẫn đầu vội vã chạy về hướng của bức tường. Sau khi hút hết máu con thằn lằn, người đàn ông ném con thằn lằn dưới chân mình.

“Nó là của ngươi vì ngươi là người bắt được nó. Phân loài rồng sẽ mang lại cho ngươi kha khá tiền. Ngay cả con quái vật cấp thấp này cũng có thể bán với hai dirham nếu ngươi tách nó ra, bán da và đá mana của nó ”.

Riftan nhìn xuyên qua chất lỏng của con thằn lằn. Hiệp sĩ nhấc con chó săn đen lên cách đó vài bước, không để ý đến cậu nữa. Riftan nghe thấy tiếng tặc lưỡi của mình.

"Anh chàng này cần được chôn cất."

Theo lời của hiệp sĩ, Riftan trở lại với tâm trí của mình. Riftan hé môi khẩn trương hỏi hiệp sĩ.

“Ông nói con quái vật này vẫn còn non và cấp thấp, điều đó có nghĩa là nó không nguy hiểm? Tiểu thư sẽ không sao chứ? ”

Hiệp sĩ hơi nhíu mày. Riftan trở nên lo lắng, nhận thấy rằng cậu có thể đã xúc phạm hiệp sĩ với những câu hỏi xâm nhập. May mắn thay, ông ta có vẻ là một người tương đối kiên nhẫn, và trả lời một cách thờ ơ, mặc dù biểu hiện không mấy dễ chịu.

“Nếu đó chỉ là vết thương do nọc độc của loài thằn lằn này, thì nó có thể được giải quyết nhanh chóng bằng phép thanh tẩy. Nó sẽ không là vấn đề cho tiểu thư. "

Chỉ sau đó, vai của Riftan mới thả lỏng. Cậu cúi đầu xoa xoa tấm lưng đang đau nhói. Cậu cảm thấy như già đi ba hay bốn tuổi khi chứng kiến cảnh cô bé bị một con quái vật tấn công khi nó xảy ra chỉ ba mươi phút trước.

"Ngươi làm việc trong lò rèn không?"

Hiệp sĩ đang quan sát kỹ cậu ta đột nhiên hỏi. Riftan gật đầu với vẻ mặt cảnh giác.

“Tôi đã học việc được vài tháng. Tôi từng làm việc ở chuồng ngựa ”.

Ông ta trầm ngâm vuốt cằm và thò tay vào thứ gì đó trên thắt lưng.

“Ta phải quay lại làm việc, vì vậy ta không có thời gian để giải quyết vấn đề này. Ta sẽ để nó cho ngươi. "

Riftan nhìn xuống bốn đồng bạc lấp lánh mà người đàn ông đang đưa cho mình. Sau đó, hiệp sĩ thẳng thừng nói thêm, “Hai đồng tiền đánh bại con quái vật và hai đồng còn lại cho việc cứu tiểu thư. Nếu tiểu thư gặp rắc rối lớn, lính canh sẽ bị trừng phạt. Hãy coi đó, như một phần thưởng. ”

Khuôn mặt của Riftan cứng lại ngay lập tức, nhận ra rằng cậuđang bị mua chuộc để giữ miệng. Nếu không phải do định mệnh mà cậu tình cờ đi ngang qua, thì cô con gái lớn của công tước đã suýt mất mạng.

Riftan, người đã bị cản trở và xung quanh bởi sự thù địch từ khi còn nhỏ, đã có thể dễ dàng đọc được ánh mắt cảnh báo của vị hiệp sĩ. Ông ta bảo cậu hãy cầm tiền và đừng bao giờ nói về những gì đã xảy ra hôm nay trong rừng. Cậu không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận những đồng bạc và nghiến chặt răng.

Ngay từ đầu cậu đã không có sức mạnh để chống lại ông ta. Vị hiệp sĩ có thể nghĩ rằng ông ta đang hành động rộng lượng đối với cậu, giao một số tiền lớn cho một nông dân để ngăn cậu ta tiết lộ bằng cách dùng tiền bịt miệng Riftan. Riftan nhét những đồng xu vào túi và đi về phía con chó.

"Tôi sẽ chôn cất anh chàng này như một lời cảm ơn vì sự hào phóng của ông."

Người kị sĩ cười khẩy rồi gật đầu, chẳng buồn khiển trách sự xúc phạm của một cậu bé nông dân vì đã nói với giọng điệu mỉa mai. Riftan giấu con chó đã chết bên dưới xe của mình, rắc vôi bột lên và chạy qua khu rừng. Khi đến một nơi yên tĩnh không có người qua lại, cậu bắt đầu đào bằng những cành cây cứng cáp.

Cậu khao khát có được các công cụ từ lò rèn nhưng nếu quay lại bây giờ, cậu sẽ không thể trốn việc cho đến khi một ngày kết thúc. Khi cành gãy, cậu dùng tay không đào sâu trong đất. Khi nó đủ sâu,Riftan bế cơ thể con chó và đặt nó vào hố. Bộ lông của nó cứng và lạnh một cách đáng ngạc nhiên khi lòng bàn tay cậu nhẹ nhàng lướt qua cổ nó.

Hình ảnh của cô béhiện ra trước mắt cậu. Với cô, chú chó này có thể là người bạn duy nhất xoa dịu nỗi cô đơn. Cậu nuốt nước bọt một cách nặng nề và cay đắng nhìn khi phủ đầy bụi bẩn lên cơ thể nó.

***

Khi quay trở lại lò rèn, cậu nhận một cái tát vào má và bị hỏi rằng cậu đã dám chơi đùa ở đâu. Đầu choáng voáng, nhưng cậu không bào chữa. Cậu không chắc ông ta sẽ giận dữ kiểu gì khi cậu nói ra sự thật.

Hiệp sĩ phụ trách an ninh của lâu đài có vẻ không phải là một kẻ bạo lực nhưng không có gì sai khi cẩn thận. Riftan lén lút chửi bới người thợ rèn rồiquay lại xúc than và mài ống thổi.

Tuy nhiên, bất chấp cái nóng âm ỉ trong lò rèn, cơ thể cậu ngày càng lạnh dần theo từng khoảnh khắc trôi qua. Riftan duỗi ngón tay và nắm chặt bàn tay, đóng và mở nó liên tục, cố gắng tập trung tầm nhìn đang mờ của mình. Những giọt mồ hôi lạnh đọng trên trán và hơi thở của cậu bắt đầu ngắn lại.

Riftan đột nhiên nhớ lại rằng cậu đã hút nọc độc ra khỏi cẳng tay của cô bé. Mặc dù cậu ta nhổ nó ngay lập tức, nhưng dường như đã nuốt một ít máu sót lại trong miệng. Cậu ngồi trên một tảng đá và đập mạnh vào ngực vì phổi của cậu cảm thấy ngột ngạt và hơi thở dần trở nên mỏng hơn.

Một tiếng hét lớn vang lên bên tai.

“Thằng nhóc chết tiệt này! Nếu mày không muốn làm việc, thì hãy cút đi! ”

Cậu mệt mỏi nhìn lên, thấy khuôn mặt đỏ bừng của người thợ rèn, sau đó cậu bắt đầu cử động cánh tay của mình một cách máy móc. Riftan không biết mình lấy đâu ra sức để tiếp tục, khi dọn dẹp xong thì mặt trời đã lặn.

Cậu gần như không thể trở về túp lều đổ nát của họ trong khi đi loạng choạng, không thèm rửa mặt hay bàn tay lấm lem than đen. Khi mở cửa, sự im lặng lạnh lùng chào đón cậu.

Yếu ớt tựa vào khung cửa nhìn chiếc giường làm bằng ván gỗ, cái lò không lửa, cái bàn ăn hơi nghiêng và cái xô đựng nước uống. Không có dấu hiệu của sự sống trong ngôi nhà của họ. Ngay sau khi cha dượng hoàn thành công việc đồng áng, ông ta đi thẳng đến quán rượu trong khi mẹ cậu ngắm hoàng hôn trên đồi như mọi ngày.

Riftan ngã xuống giường rơm. Cậu nghĩ đến việc tìm đến một thầy lang và trả bằng những đồng bạc trong túi, nhưng cậu không thể cử động được chân tay. Cậu ta thậm chí còn không có sức để đốt lửa trong lò huống chi tìm một thầy lang.

Răng cậu kêu lục cục khi vừa trùm vừa kéo tấm chăn lên đầu. Nỗi cô đơn đến tận xương tủy, cậu nghĩ rằng mình có thể thực sự chết như thế này.

Mày đang làm những điều ngu ngốc để làm cái quái gì vậy? Cô bé sẽ nhận được những phương pháp điều trị tốt nhất và sẽ được chăm sóc tỉ mỉ bởi hàng chục người hầu. Mặt khác, cậu là người sẽ không bao giờ nhận được sự chăm sóc từ gia đình chứ đừng nói đến việc điều trị. Giờ không biết ai là người phải lo lắng cho ai.

Cạu tự chửi bản thân mình vì đã làm một việc vô ích. Tuy nhiên, sự căm ghét đối với bản thân đã biến mất khi nhớ đến chân tay bé nhỏ của cô bé quàng qua cổ cậu và khuôn mặt tròn trịa đẫm nước mắt.

Điều gì sẽ xảy ra nếu mình chết như thế này?… Dù sao thì mình cũng sẽ chết khi lao động nặng nhọc cả đời.



Chết vì cứu quý tộc là một hành động anh hùng. Mặc dù sẽ không ai biết.

Riftan dụi mắt đau và nhắm chặt.

Tại một thời điểm, cậu dường như đã mất trí khi thức dậy với một cái chạm nhẹ vào mặt mình. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, khuôn mặt đầy lo lắng của một người phụ nữ hiện ra trong tầm nhìn mơ hồ của cậu. Riftan tưởng mình đang mơ.

Mẹ cậu, người thường xuyên tránh nhìn vào mắt đứa con trai bà, nhìn cậu với ánh mắt đầy lo lắng, lẩm bẩm khi lau khuôn mặt đen sạm của cậu bằng chiếc khăn ẩm. Cậu không hiểu bà đang nói gì khi tai ù đi, những lời nói như một tiếng vo ve.

Cậu chớp đôi mắt nóng rực như quả cầu lửa. Cơ thể như một khối băng, nhưng đầu cậu như bị đốt cháy. Con quái vật chết tiệt. Mẹ kiếp…

“Đây là thảo dược. Hãy cố gắng và ăn dù chỉ một chút ”.

Riftan hầu như không thể nghe được những gì mẹ cậu đang nói. Cậu ngẩng đầu lên yếu ớt và nuốt vài ngụm chất lỏng âm ấm. Tuy nhiên, cậu không thể nuốt xuống cổ họng của mình và nôn hết ra. Mẹ cậu ngạc nhiên và lấy khăn lau miệng. Sự động chạm nhẹ nhàng của bà khiến cậu cảm thấy như thể cậu đang ở trong một giấc mơ.

Cậu không thể nhớ lần cuối cùng bà chạm vào cậu là khi nào. Cậu ghét cách bà ta nhìn cậu như thể bị một cây xiên sắt đâm vào mắt, đau đớn bất cứ khi nào họ chạm mắt, vì vậy cậu liên tục cố gắng tránh nó.

“Cố lên. Ta đang đun một phần khác. "

Bà đặt cậu xuống giường và nhanh chóng bước đến lò sưởi. Nhìn thấy sự quan tâm của bà dành cho mình khiến cậu cảm thấy tốt hơn một chút vì dường như bà ấy luôn không có một chút tình cảm nào dành cho cậu. Riftan ôm suy nghĩ đó trong đầu và nhắm mắt lại.

***

Sau khi chịu đựng hai ngày, cơ thể cậu cảm thấy nhẹ nhàng hơn, và cảm giác ớn lạnh biến mất như một lời nói dối. Thấy cậu từ trên giường dậy rửa mặt, ông bố dượng thẳng thừng.

"Chúng ta không có gì để trả tiền thuê nhà và thuế."

Sau đó, ông ta mở một bình bia rẻ tiền mà ông mang theo và uống một ngụm. Riftan giả điếc trước lời nói của ông và sau khi lau nước trên mặt, ăn một bát cháo.

Cậu dường như đã có cảm giác ăn uống trở lại, vì vậy cậu có thể sẽ không chết như cha dượng nói. Khi đang chế giễu cuộc đời khốn khó của mình, cậu lại nghe thấy tiếng cha dượng nói với giọng dửng dưng.

“Nếu con cảm thấy tốt hơn, hãy quay lại làm việc ở lò rèn. Ta đã nói chuyện với họ, nói với họ rằng con bị ốm. Tuy nhiên, họ đã phàn nàn về việc họ sẽ sử dụng một cậu bé ốm yếu như thế nào. "

Cậu bất lực nhìn người đàn ông đang nhìn chằm chằm xuống sàn nhà.

“Sẽ rất khó để quay lại làm việc sau khi con nghỉ ngơi một thời gian sau khi hết bệnh. Ta biết mọi người sẽ xấu tính với con. Tuy nhiên, con phải chịu đựng nó và học hỏi. Nếu con không muốn sống theo cách này cả đời, thì tốt hơn nên làm điều đó ”.

Riftan tránh ánh mắt của người đàn ông. Cha dượng phải vật lộn cả đời với gánh nặng trên vai, Riftan không uống thuốc độc nhưng ngực cứ ngột ngạt như thể có. Cậu nhảy khỏi chỗ ngồi của mình và mặc một chiếc áo choàng tồi tàn sau lưng, che đi phần thân trần trụi của mình.

"Dù sao thì tôi cũng định đi."

Sau đó cậu sải bước về phía cửa, mẹ cậu lặng lẽ cời củi trong lò cho đến khi cậu ra khỏi túp lều. Riftan liếc qua vai và bắt đầu leo lên đồi.

Cậu ngạc nhiên về cách cơ thể mình có đủ sức mạnh để di chuyển mặc dù phải nằm liệt giường suốt hai ngày khi cậu băng qua hai ngọn đồi cùng một lúc và đi qua cổng lâu đài.