Ngoại truyện (1)

Bình minh ló rạng sau cơn mưa kéo dài suốt đêm qua. Vốc nước mưa từ máng để rửa mặt, Riftan chớp đôi mắt cứng đờ. Tối qua như một cơn ác mộng khủng khϊếp khi túp lều cót két và rêи ɾỉ suốt đêm trước những cơn gió dữ.

Cậu nhìn lên bầu trời sáng sủa không còn dấu vết của cơn bão man rợ đêm qua và dùng tay áo rách rưới lau nước chảy trên mặt.

Mặc dù cha dượng của cậu đã sửa chữa nhà của họ từ mùa xuân, nhưng túp lều đã xiêu vẹo; khi mùa mưa đến, mưa dột là điều không thể tránh khỏi. Họ có thể cần phải sửa chữa nó một lần nữa trước khi phần mùa mưa đến.

Lông mày của Riftan nhíu lại khi cậu nghĩ đến số tiền mua gỗ mình phải kiếm được để sửa chữa nó. Ngay lúc đó, một giọng nói khó chịu vang lên từ phía sau cậu.

"Có rất nhiều việc phải làm, mày đứng quanh đó để làm gì ?!"

Cậu nhìn chằm chằm vào lò rèn khi tiếng búa đập vào thép vang lên ầm ĩ. Qua cánh cửa rộng mở, cậu nhìn thấy một khuôn mặt đỏ bừng. Nếu người đàn ông ở gần cậu, hắn sẽ chạy tới choảng vào đầu Riftan ngay lập tức. Cậu lật đật nhấc chiếc bao tải nằm bên cạnh.

“… Tôi vừa định đi.”

Riftan vác cái bao nặng tương đương với cơ thể cậu lên vai và sải bước về phía trước. Người thợ rèn nhìn cậu một cái nhìn căm thù và đi vào lò rèn trước mặt. Cậu lặng lẽ đi theo hắn, nhìn chằm chằm vào lâu đài khổng lồ sừng sững giữa khu rừng tươi tốt.

Đã vài tháng kể từ khi cậu bắt đầu làm người học việc trong lò rèn của Lâu đài Croisox, nhưng tâm trí của cậu ấy chưa bao giờ ở nơi mình muốn. Thay vì ở trong lò rèn, tốt hơn là cậu nên đi dọn phân chuồng ngựa như trước đây. Dù thường xuyên bận rộn với công việc ở chuồng ngựa, nhưng khối lượng công việc mà cậu phải làm trong lò rèn vượt ngoài sức tưởng tượng.

Mỗi sáng sớm, cậu phải chẻ củi, đốt than trong lò, nung quặng sắt đỏ rực đến khi vai mỏi nhừ. Sau đó, cậu phải liên tục cời ngọn lửa trong lò, để ngọn lửa bốc lên cao.

Trong vài tuần đầu tiên, lòng bàn tay cậu mọc đầy mụn nước và một số bộ phận trên cơ thể bị bỏng rát đến mức đôi khi cậu đã nghĩ đến việc dần cha dượng của mình,người đã buộc anh ấy phải ở nơi khủng khϊếp như vậy, một trận nhừ tử. Tuy nhiên, sau khi nhìn thấy khuôn mặt mệt mỏi của người đàn ông, sự phẫn uất dâng lên cổ biến mất như thể tất cả cảm giác của cậu chỉ là giả dối.

Khi Riftan nhớ lại hình ảnh người cha dượng của mình không có gì ngoài món thịt hầm lạnh tanh, cậu đập bao tải một cách thô bạo. Câu nói của cha dượng hôm lôi cậu đến nơi này cứ văng vẳng bên tai.

“Một người nông dân lam lũ cả đời cơ cực cho đến ngày mất. Ít nhiều thì cuộc sống của một người thợ rèn cũng tốt hơn ”.

Cha dượng của cậu, người thốt ra những lời đó đã đào một đống đất ở sân sau của túp lều của họ và lôi ra một chiếc túi da thối đen. Bên trong đó là của hồi môn mà ông nhận được khi kết hôn với mẹ ruột của Riftan.

Mười bốn Dirhams. Cha dượng của cậu đã đề nghị sáu trong số chúng cho người thợ rèn béo ục ịch và cúi đầu cầu xin trước người hướng dẫn Riftan. Nhớ lại điều đó thật nực cười như thế nào, Riftan phun ra những lời thô tục từ miệng của mình.

Nếu tôi có số tiền đó, tôi đã dùng nó để xây một ngôi nhà mới… Tại sao ông ta lại quan tâm đến đứa con hoang của một kẻ xa lạ không chung một giọt máu với mình.

"Này! Ranh con! Mang thêm than đến đây! ”

Riftan tỉnh dậy khỏi dòng suy nghĩ của mình khi nghe thấy tiếng hét lớn. Cậu chạy vội với một cái thùng chứa đầy than vụn và đổ vào lò, sau đó đẩy ống thổi hết sức có thể, làm cho ngọn lửa bốc lên tận trần nhà. Kể từ đó, anh không còn thời gian để chìm đắm trong suy nghĩ nữa.

Anh ta phải tuân theo chỉ dẫn của hơn ba mươi người đàn ông la hét, “Làm thế này, làm thế kia,” và chạy những công việc lặt vặt không ngừng quanh lò rèn lớn, với đủ các việc cần làm.

Chỉ có sáu người trong số họ là những thợ rènkì cựu, còn lại là những người học việc như cậu, nhưng tất cả họ đều đối xử với cậu như một người hầu.

Riftan nhận thấy cậu là người bị thúc ép làm đủ thứ việc như thế nào, nhưng cậu không thể phản đối. Người thợ rèn cho cậu vào đã bỏ mặc cậu trong khi những người khác không hài lòng vì cậu là một đứa con lai. Vì vậy, cậu không thể học cách đóng móng ngựa đúng cách.

Riftan nghiến răng. Dù bị đối xử như một nô ɭệ, cậu không thể bỏ cuộc dù rất khổ sở vì cha dượng đã trả những đồng bạc để cho cậu học. Cậu nuốt sự tủi hờn vào bụng và dùng búa đập cho đến khi hai vai tê mỏi.

Đến khi về nhà, cậu mệt đến nỗi không còn một chút năng lượng nào để thốt ra bất cứ câu chửi thề nào. Cạnh dòng suối, cậu xoa mặt và bàn tay đen ngòm và giặt quần áo loang lổ của mình. Sau đó, cậu mặc lại bộ quần áo ẩm ướt và quay về hướng nhà của mình. Đột nhiên, cậu tìm thấy thứ gì đó lấp lánh trong làn nước gợn sóng.

Cậu cúi xuống và nhặt nó lên. Một viên sỏi trắng có kích thước bằng ngón tay cái đang toả sáng dưới ánh nắng. Riftan nghịch viên đá trắng kỳ dị, rồi đặt nó vào trong túi áo của mình và sải bước về phía trước. Bất kể kiệt sức, sức sống của cậu dường như bùng phát từ đâu đó.

Cậu xuyên qua khu rừng rậm và hướng về phía sân của lâu đài. Khá lâu cho đến khi một công trình kiến trúc tráng lệ nổi lên trên nền cây cối.

Mắt cậu tìm kiếm trong khi nhặt củi từ kho bên cạnh. Sau một lúc, cậu phát hiện ra một cô bé đang ngồi xổm và nhặt một thứ gì đó ở góc vườn của khu nhà. Nhìn thấy cô khiến bức tường thành trong tim cậu sụp đổ.

Riftan bước chậm rãi, giả vờ nhặt một khúc củi khác. Ngoài cậu ta ra, còn có một số người hầu khác đến lấy củi và cậu hòa vào, vì vậy cô bé ấy không nhận thấy có điều gì kỳ lạ khi cậu đến gần.

Tuy nhiên, con chó săn đen đi theo cô bé khá cảnh giác và tai của nó ngay lập tức vểnh lên. Riftan, người không cẩn thận đến gần hơn mức cần thiết, cẩn thận đặt viên sỏi tìm thấy trước mặt cô bé.

Sau đó cậu nhanh chóng rời đi như thể cậu ta có công việc khác phải làm. Một lúc sau, cậu nhìn qua vai, thấy cô nhặt viên sỏi cậu đặt và nhét nó vào trong chiếc túi đầy màu sắc của cô.

Riftan bước về phía cổng thành, cố gắng nuốt một tiếng cười dường như sắp nổ ra từ l*иg ngực. Cậu không thể rũ bỏ những suy nghĩ về cách cậu hành động như một tên ngốc. Tại sao lại thấy vui khi làm việc đó? Riftan rời khỏi lâu đài với bước chân nhẹ nhàng và cười một cách cay đắng.

Cậu ấy không thể hiểu nổi chính mình. Mỗi ngày mày đi quanh lâu đài chỉ để gặp cô đó trước khi về nhà… Mày có bị điên không?

Cô ấy thậm chí không phải là một đứa trẻ mà cậu có thể chơi cùng. Cô ấy là con gái của công tước, và một nông dân như cậu ta không được phép nói chuyện với cô ấy trừ khi cô ấy bắt chuyện trước.

Nếu ai đó nhận ra cậu đang làm gì, chắc chắn cậu sẽ bị chế giễu là trơ tráo. Đột nhiên, cảm giác vô lực bùng lên và cậu dùng sức đá xuống đất.

Dù sao đi nữa, chắc hẳn cô thậm chí còn không nhận ra sự tồn tại của cậu. Cô ấy hẳn không biết rằng cậu ấy thỉnh thoảng ném những viên sỏi hoặc những chiếc lông óng ánh vào vườn. Khi đang ở trên giường, cô ấy có thắc mắc việc tìm thấy những thứ như vậy trong vườn có gì bất thường không? … Mày thậm chí sẽ không biết cô ấy đã làm loại vương miện nào với những thứ đó, hoặc nếu cô ấy sử dụng những gì mày đã tặng, điều gì khiến mày đủ can đảm để tò mò về nó?

Nhìn thấy túp lều đổ nát ở dưới chân đồi, Riftan quay lại thực tại. Cô ấy không phải là một cô gái hàng xóm nhà bên. Cô là con gái của công tước cai trị trang viên khổng lồ này, và cậu ta là tầng lớp thấp nhất trong số những tầng lớp giai cấp ở đây.

***

Không lâu sau khi làm việc trong chuồng ngựa của lâu đài, cậu mới để ý đến cô. Khi cậu mang một chiếc xe ba gác chất đầy về phía nhà kho, cậu nhìn thấy cô đang ngồi ở sân sau của khu nhà phụ.

Cậu ngay lập tức chú ý đến cô con gái lớn nhất của Công tước Croix và nhanh chóng cố gắng lờ đi, nhưng chân cậulại không cử động được vì lý do nào đó.

Cô bé giống như búp bê ôm chặt con chó săn đen bằng cánh tay và vùi mặt vào bộ lông mượt như nhung của nó. Nhìn cách cô bám vào con chó to hơn mình, cơ thể cậu cứng đờ, tim đau nhói không rõ lý do.

Cậu nhận thấy rằng cô muốn được ai đó ôm vào lòng và cảm giác cô đơn của cô cũng sống động như của cậu. Cậu ấy cũng từng tìm kiếm sự trợ giúp cho sự cô độc của mình theo cách đó, vùi mặt vào gáy một con ngựa con.

Tại sao một cô gái với hàng trăm người hầu lại tìm kiếm sự an ủi từ một con chó săn? Cô ấy cô đơn như mình sao? Cậu cảm thấy thôi thúc phải an ủi cô một cách tự phụ. Khi những suy nghĩ như vậy chạy trong đầu.

Đó là những suy nghĩ nực cười. Ai an ủi ai? Cậu là một người hầu dọn phân ngựa, còn cô là con gái của một công tước.

Có lẽ, cô ấy đã sống một cuộc sống quá xa hoa, vượt quá những gì cậu có thể tưởng tượng. Một sảnh tiệc được trang trí bằng những viên pha lê, đèn chùm vàng, vải mềm và đồ ăn xa hoa mà cả đời cậu sẽ không bao giờ được chạm vào…

Cô ấy ngủ trên một chiếc giường mềm mại như mây làm bằng lông vũ và cô ấy có thể ăn uống thỏa thích. Cô ấy sẽ không bao giờ trải qua cảm giác đau đớn do da lòng bàn tay bong tróc khi làm việc cho đến ngày chết.

Cậu rũ bỏ cảm xúc kỳ lạ mà cậu dành cho cô và tự chúc mừng vì đã thuyết phục thành công bản thân rời đi. Tuy nhiên, sau ngày hôm đó, cậu không thể ngững ngắm nhìn cô mỗi khi đi ngang qua khu nhà.

Nhìn thấy bờ vai rũ xuống hay cái đầu bù xù của cô khiến cậu cảm thấy đau đớn, nụ cười của cô khiến cậu cảm thấy dễ chịu hơn. Cậu cũng trở nên lo lắng nếu cô ấy bị ốm hay bất cứ khi nào cô ấy vắng mặt. Thật bất ngờ, cô bé ấy đã trở thành một người không thể thiếu, xua tan mọi mệt mỏi của cậu vào cuối ngày.

Đêm qua, khi Riftan xúc than từ lò nung vào một chiếc bao tải, cậu đã tự chế giễu bản thân. Dù biết rằng một mặt, cậu chỉ đang tạo ra một ảo giác để trốn tránh thực tế phũ phàng.

Cậu chỉ đang lừa dối bản thân, và cô bé thậm chí có thể không cô đơn chút nào. Hình bóng buồn bã của cô ấy chắc hẳn chỉ là sự huyễn hoặc mà cậu đang có, và cô ấy sẽ chẳng có gì ngoài những ngày tháng vui vẻ trước mắt. Tưởng rằng việc mang những thứ tồi tàn hàng ngày mang lại niềm vui cho cô ấy là tất cả nhưng vô ích.

Cô ấy có thể nhận được bao nhiêu đồ trang sức tùy thích nếu cô ấy muốn. Chỉ vài năm nữa thôi, khi lớn lên một chút, cô ấy sẽ quên chuyện mình từng lượm đá cuội và những thứ vớ vẩn như thế này.