(Trong nhà ăn của Đại học Nam Bộ Khai)
"Cô ơi, đừng lắc nữa, chỉ còn vài miếng thịt nữa thôi..."
Động tác thuần thục lại cực kỳ nhịp nhàng này, nếu không có hơn mười năm kinh nghiệm thì tuyệt đối không thể đạt đến trình độ như vậy.
"Tiểu tử thối, ngươi mau nhìn xem, đó là thứ gì?"
Sở Thiên Hựu quay đầu, hướng ra sau lưng nhìn lại.
Một biểu ngữ được treo ở đó, "Thùy tri bàn trung xan/Lạp lạp giai tân khổ"
(Tạm dịch: 谁知盘中餐/粒粒皆辛苦。- Ai nghĩ đến trên mâm cơm kia/Từng hạt từng hạt đều cay đắng. Trích từ bài thơ Mẫn Nông Thi)
Ngụ ý, không phải sợ các ngươi ăn nhiều, mà là sợ các ngươi lãng phí.
Bên ngoài nhà ăn có một chiếc thùng, phụ trách thu gom cơm thừa canh cặn và những thức ăn không dùng hết của từng bữa ăn mỗi ngày, chiếc thùng ấy không hôm nào là trống cả...
Sở Thiên Hựu thở dài, được rồi, cô nói lý, cháu không tranh cãi với cô.
Chỉ là gần đây không hiểu sao khẩu vị của hắn tăng lên rất nhiều, quên đi, lát nữa ăn thêm thứ khác.
Trong khoảnh khắc quay đầu lại, miếng thịt cuối cùng cũng đã bị lấy đi.
Đúng là chó má mà!
Sở Thiên Hựu, một sinh viên đại học năm thứ sáu, bởi vì quanh năm kiên trì rèn luyện, nên nhất định phải chạy mười cây số mỗi ngày, cơ bắp toàn thân.
Vẻ ngoài đầy nam tính, chỉ là màu da có chút vàng, không được trắng cho lắm.
Hắn ta cao 1m75 và đang mặc quần áo mùa đông.
Sau khi thanh toán xong, thoáng nhìn số dư trong điện thoại di động, sắc mặt có chút cay đắng, suy nghĩ tiếp theo nên làm việc gì để kiếm tiền.
Xoay người tìm một vị trí không có người, ngồi xuống và gọi một bát canh miễn phí, tự mình vớt mấy lá rau.
Thời điểm hạnh phúc nhất của người đọc sách không phải là kỳ nghỉ mà là khi nấu ăn.
Xuất thân từ cô nhi viện, mặc dù rất cố gắng thi đỗ đại học, nhưng điều kiện sống của hắn vẫn kém hơn nhiều so với người bình thường.
Tuy nhiên, bằng sự nỗ lực của bản thân, coi như cũng có được một bữa cơm no.
Chỉ là...
Nhớ tới chuyện kia, hắn đột nhiên nhíu mày, tân viện trưởng vì sao lại để ý tới hắn kia chứ?
Mình hẳn là không kết thù với hắn đi.
Lúc này, một cô gái ngồi xuống đối diện.
Thoạt nhìn, tuy hơi khác xa với hình tượng "Xảo tiếu thiến hề, mỹ mục phán hề" (Tạm dịch: Nàng cười rất khéo, trông rất đẹp ở bên khóe miệng có duyên/Mắt của nàng đẹp đẽ, tròng đen, tròng trắng phân biệt long lanh) nhưng nước da trắng nõn, ngũ quan thanh tú, mang tới cảm giác như đóa sen bước ra từ làn nước trong vắt.