Khi hòn lửa đỏ gần xuống núi, trong doanh trại đang chỉnh đốn hàng ngũ.
La Tiểu Nghĩa đuổi theo Phục Đình bước ra khỏi lều.
“Hôm nay huynh có vẻ gì đó khác thường đấy tam ca.”
Phục Đình vừa đi vừa đeo bội kiếm lên lưng, không ngoái đầu lại: “Có gì khác?”
“Rõ ràng hôm nay vào doanh trại, đệ thấy huynh xối ba thùng nước lạnh, không phải khác thì là gì?”
La Tiểu Nghĩa đã muốn hỏi từ lâu, mới tảng sáng trời vẫn còn tối, hắn vừa vào doanh trại thì thấy tam ca đứng ngoài lều, để trần nửa người dội ba thùng nước.
Hắn suýt đã tưởng mình hoa mắt, đang vào thời điểm lạnh nhất trong ngày, chỉ nhìn thôi mà hai hàm răng đã muốn va vào nhau lập cập rồi. Cũng chỉ có tam ca nhà hắn mới chịu đựng được như vậy.
Kìm nén một ngày, tới tận lúc này khi sắp rời doanh trại thì hắn mới hỏi.
Phục Đình nhận lấy dây cương do cận vệ đưa đến, phi mình lên ngựa, đáp giọng ráo hoảnh: “Chỉ là tắm nước lạnh thôi.”
La Tiểu Nghĩa vội tháo dây buộc ngựa, ngồi lên lưng ngựa rồi quan sát chàng một lượt từ trên xuống dưới, song lại không nhìn ra được gì.
Lại nghĩ, chẳng nhẽ chỉ là tắm rửa thôi?
Sao không tắm ở phủ đô hộ cho thoải mái mà phải đến doanh trại tắm?
Xem xét kỹ, hắn thấy bộ Hồ phục chàng mặc trông khang khác, tuy cũng giống bộ đồ lúc trước nhưng rõ ràng rất mới, thế là ngạc nhiên nói: “Tam ca mặc quân phục mới nè, nãy giờ không để ý, không phải là tẩu tẩu làm cho đấy chứ?”
“Bớt phí lời.” Phục Đình thốt ra câu tiếp rồi giục ngựa đi, chẳng mấy chốc đã rời khỏi chỗ đóng quân.
La Tiểu Nghĩa ngạc nhiên, có điều hắn thường bị chàng nói vậy quen rồi nên thành ra cũng không để ý, chỉ khẩn trương đánh ngựa đuổi theo.
Hai người phi nước đại quay về.
La Tiểu Nghĩa theo chàng về phủ, vì muốn dạy Lý Nghiên tập võ tiếp nên đi về viện của thế tử.
Bên tai Phục Đình đã được thanh tịnh, chàng vừa vào hậu viện thì có người hầu tới báo: có văn thư đợi phê duyệt của thương hộ đưa tới phủ, đã đặt trong thư phòng rồi.
Chàng nhớ ra, chính là cửa tiệm lúc trước đã trợ giúp bắt mật thám có nói, bọn họ muốn xin giấy tờ chứng từ để xuất cảnh buôn bán, thế là chàng đến thư phòng trước.
Đẩy cửa bước vào, quả nhiên trên bàn có một tập văn thư.
Chàng cầm trong tay, không xử lý nó mà nhìn quanh một vòng trước.
Chàng đã sinh hoạt ở thư phòng một thời gian dài, tất thảy đều là đồ của chàng.
Chàng gọi ra bên ngoài: “Người đâu?”
Hai tỳ nữ nhanh chóng đi vào chờ lệnh.
“Dọn hết đồ đạc sang nhà chính đi.” Chàng dặn xong thì cầm văn thư đi ra cửa.
…
Tê Trì thay sang chiếc váy ngắn cạp cao, đai thắt lỏng lẻo, vì Tân Lộ sợ nàng đau nên không dám buộc chặt.
Mọi người đều đã lui ra.
Nàng vẫn còn hơi mệt, nằm nghiêng dựa trên giường, nhấp hớp nước trà mà Tân Lộ vừa sắc, mắt nhìn ra ngoài khung cửa.
Ở đó có một cành cây nhỏ nhô ra, có thể trông thấy những mầm xanh mới nhú đâm chồi.
Nhìn nó nàng mới nhận ra mình đã đến đất Bắc này bao lâu, vậy mà lại như chỉ vừa bắt đầu làm vợ chồng với người đàn ông kia.
Nàng đặt chén trà xuống, bỗng nghe thấy tiếng của Lý Nghiên rồi đến tiếng của La Tiểu Nghĩa ——
“Hai chiêu hôm qua ta dạy cậu tập đến đâu rồi? Đi nào, ra đằng sau múa may ta xem.”
Tê Trì động đậy, chậm rãi ngồi xuống, chợt nghe thấy tiếng người bước vào cửa, quay đầu lại thì thấy hai tỳ nữ bưng đồ đi vào, hành lễ với nàng rồi quy củ đặt đồ trong tay xuống, sau đó lui ra ngoài.
Nàng nhìn ra, là quần áo của Phục Đình.
Tiếp đó lại có người đi vào, vừa nhìn sang thì thấy là Phục Đình.
Âm thanh “loạt soạt” vang lên, chàng cởi bội kiếm trên lưng ra đặt lên bàn, tay kia cầm văn thư, mắt nhìn nàng.
Bốn mắt chạm nhau, Tê Trì vội dời mắt đi, có vẻ gì đó ngượng ngùng xấu hổ.
Đuôi mắt nhác thấy chàng vẫn nhìn mình, trông thực bình thản.
Tân Lộ vội vào cửa hầu hạ: “Không biết Đại đô hộ đã về, có cần dọn bữa ngay không ạ?”
Chàng gật đầu, cầm văn thư ngồi xuống sau bàn, vẫn là tư thế ngồi rất tùy ý, không thay trang phục Hồ ra, ngay tới giày Hồ cũng không cởi.
Tê Trì nhìn người đàn ông vững chãi như núi ở trước mặt, âm thầm nắm tay lại.
Nếu không biết thì khéo sẽ tưởng chàng ngày ngày luôn ra vào nhà chính, còn mọi chuyện khó chịu đều chỉ mình nàng nhận lấy.
Tân Lộ nhanh chóng dẫn người đi vào bày biện đồ ăn, rồi lại bưng nước hầu chủ nhân rửa tay.
Phục Đình mở văn thư trong tay ra, phát hiện nàng đang ngồi cạnh nhìn, chàng cũng không che giấu gì, chỉ là lúc nhìn thấy hộ tịch của chủ nhân thương hộ viết trong bức thư thì nhìn sang nàng.
“Người ở huyện Thanh Lưu.” Tê Trì nhìn qua, nói: “Trùng hợp thật, là người ở đất thái ấp của thϊếp.”
Nàng âm thầm làm kinh doanh, giấu kỹ thân phận không để lộ, nên dù giờ có bằng chứng thì cũng không hoảng hốt.
Phục Đình lại đọc lướt văn thư: “Người ở huyện Thanh Lưu giàu thế à?”
Nàng giật mình: “Gì cơ?”
“Không thì vì sao nàng lại giàu như vậy?” Quý tộc nhận thái ấp, dù chàng không hỏi về tiền riêng của nàng, nhưng đoán chừng cũng xuất phát từ thái ấp mà ra.
Tê Trì đảo mặt rồi gật đầu: “Có thể là thế.”
“Bút.” Phục Đình đưa tay ra.
Tân Lộ lật đật lấy cây bút ở trên bàn chấm vào nghiên mực, rồi nâng hai tay đưa đến cho chàng.
Chàng nhận lấy, hạ bút như đao, phê chữ lên văn thư.
Buôn bán ngoài biên giới rất nguy hiểm, nhưng thương hộ đàng hoàng mới lập được công, không lý gì từ chối.
Tê Trì thấy thế thì yên tâm, thậm chí còn cầm đũa gắp đồ ăn cho chàng.
Phục Đình liếc nhìn, vô tình quét đến ngón tay chàng, bên trên có hơi bầm tím, không phải véo người chàng thì cũng là véo chỗ khác.
Chàng tự biết đêm qua mình dữ dội thế nào, giờ thấy tận mắt lại vẫn cảm thấy hơi quá.
Ăn xong bữa cơm thì trời đã đen kịt.
Trong phòng đốt đèn, Tân Lộ và Thu Sương đi tới thu dọn phục vụ.
Tê Trì rửa mặt, quay đầu lại thì thấy Phục Đình đi ra từ sau bình phong, chàng đã thay sang y phục thường ngày, đứng ngay cạnh giường thắt tay áo, không hiểu sao trên mặt bất giác nóng lên.
Người hầu lui ra, cài then cửa lại.
Từ lúc bước vào cửa thì Phục Đình cứ thấy nàng có vẻ mặt đó, tự nhủ hôm qua nàng dạn dĩ biết mấy, thế mà giờ nhớ tới thì lại xấu hổ.
Chàng vén vạt áo lên, ngồi xuống bên giường.
Tê Trì chầm chậm đi đến, ngồi xuống cạnh chàng.
Ánh đèn nhuộm lấy má chàng, nàng nhìn lướt qua người chàng, khó tránh khỏi nhớ đến sự mạnh bạo tối qua.
Con tim đập nhanh liên hồi, nàng vươn tay ra cởϊ áσ cho chàng.
Phục Đình chụp lấy bàn tay kia, thấp giọng bảo: “Đêm nay thôi khỏi.”
Nàng nhướn mày có vẻ ngạc nhiên, cứ tưởng chàng chủ động chuyển vào ở là vì đã ăn quen bén mùi, nhưng nghe chàng nói thế thì có vẻ không phải. Nàng không đoán được ý chàng, cố ý hỏi: “Chẳng lẽ do đêm qua lao lực nên hôm nay chàng mệt rồi?”
Phục Đình suýt thì cười không nổi, dám nói ra lời này, có khác gì trắng trợn khıêυ khí©h đâu.
Muốn trị nàng khó quá, cô gái này cái gì cũng dám.
Chàng giật tay kéo nàng lại gần: “Nàng tưởng ta đến được ngày hôm nay là nhờ may mắn à? Cùng một biện pháp, không thể dùng hai lần trước mặt ta được.”
Phải để nàng biết rõ, chàng không phải là người nàng có thể tùy ý dắt mũi.
Tê Trì bị kéo ngã lên người chàng, mặt đối mặt với chàng, một tay khoác hờ lấy vai chàng. Rõ ràng là tư thế đầy ám muội, song lại bị chàng giữ chặt không nhúc nhích được.
Nghe chàng nói thế thì nàng đã hiểu ra.
Nếu chàng là người dễ bị kí©h thí©ɧ thì hồi trước khi bị quân Đột Quyết kích mấy lần, khéo đã mất mạng từ sớm rồi, nói gì lên được Đại đô hộ.
Tay Phục Đình chạm tới sau thắt lưng nàng, âm thanh nặng nề thốt lên bên tai: “Chuyện như thế này, về sau ta sẽ quyết định.”
Hơi thở của chàng lướt qua tai nàng, nghe thấy câu đó thì bất thình lình con tim nảy lên, rồi lập tức bên thắt lưng tê rần, suýt nữa đã kêu lên.
Bàn tay chàng đỡ bên trên bỗng ấn xuống.
Thậm chí, chàng còn dùng tay xoa nhẹ hai lần.
Nàng nhíu mày, tay níu lấy vạt áo chàng, không nhịn được nói: “Chàng làm đau thϊếp đó.”
Phục Đình nhìn gương mặt nhíu lại của nàng, coi như nghe được câu cầu xin thì buông nàng ra: “Ngủ đi.”
Tê Trì bị nhắc nhở đến chỗ đau sau eo, nàng cắn môi lên giường nằm vào phía trong, hiện tại không có tâm trạng so đo với chàng, xoay lưng lại lờ đi chàng.
Phục Đình nhìn lưng nàng, bụng nhủ, rõ ràng chưa khỏe mà cứ đòi thể hiện cái gì.
Không lẽ nàng nghĩ giữ được người chàng thì có thể nắm được chàng?
Dù có là vậy đi nữa, thì cũng phải do chàng khống chế.
Chàng nằm xuống cạnh nàng.
Người nàng nhỏ nhắn rất nhiều so với chàng, lưng tựa vào tay chàng.
Khác hẳn tối qua, tối nay, chàng mới thực sự cảm nhận rõ ràng rằng bên cạnh mình có thêm một người con gái.
***
“Sáng sớm Đại đô hộ đã đến doanh trại rồi ạ.”
Tân Lộ vừa cầm lược chải đầu cho Tê Trì vừa bẩm báo.
Tê Trì “ừ” một tiếng, sờ ra sau thắt lưng, dường như không còn đau nữa.
Nghĩ đến đây, nàng lại vui vì Phục Đình không đυ.ng đến nàng nữa, nếu như bị chàng dày vò thêm như đêm đó thì e là không khỏe nổi.
Tân Lộ quấn búi tóc cho nàng: “Tào tướng quân đã đến, đã chờ được một lúc rồi.”
Tê Trì nhớ ra, giấy tờ đã được phê duyệt, chắc chắn nàng ta tới đây vì chuyện theo thương đội lên đường, thế là đứng dậy nói: “Sao không nói sớm.”
Tân Lộ sợ nàng vẫn còn đau, vội giơ tay ra đỡ.
Tào Ngọc Lâm đang ngồi trong lương đình giữa vườn phủ đô hộ.
Lúc tới đây, nàng ta nghe Thu Sương nói Đại đô hộ vừa từ nhà chính rời đi nên cũng không quấy nhiễu Tê Trì, đoán có lẽ là hai vợ chồng đã hòa thuận trở lại.
Ngoài đình vang lên tiếng bước chân, Tào Ngọc Lâm nhìn sang, đứng dậy ôm quyền: “Tẩu tẩu.”
Tê Trì bước vào đình: “Chuẩn bị đi hôm nay hả?”
Tào Ngọc Lâm đáp: “Vâng, may nhờ có cao kiến của tẩu tẩu nên đang định theo thương đội ra ngoài thăm dò, nếu đã tới phủ Hãn Hải thì dĩ nhiên sẽ đến gặp tẩu tẩu trước.”
Nàng ta là người ngay thẳng, từ sau chuyện ở quán rượu đã cảm thấy vị huyện chủ này không hề xem thường người ta, mà trái lại còn ra tay tương trợ, nên nhiều ít sinh lòng gần gũi.
Tê Trì ra hiệu nàng ta ngồi xuống, Tân Lộ và Thu Sương ở phía sau đi tới, đặt khay sơn trong tay lên bàn đá.
Trong khay toàn là hoa quả đồ ăn nhẹ khó thấy ở đất Bắc, mỗi thứ một ít mà lại đa dạng.
Thậm chí có mấy loại Tào Ngọc Lâm chưa thấy bao giờ.
Nàng ta đã nhận ra, có vẻ như vị tẩu tẩu này ra tay rất hào phóng, thế là bất giác nghĩ đến khó khăn của Phục Đình trong những năm qua.
Thế là nàng ta lại nghi ngờ lúc trước vợ chồng họ vì chuyện này mà có xích mích, nhưng lại nghĩ tam ca cũng chẳng phải người keo kiệt, có lẽ không đến mức đó.
Nàng ta ngồi xuống nhìn Tê Trì ở đối diện, quan sát mặt nàng một hồi rồi không nhịn được nói: “Hình như tẩu tẩu có gì đó khang khác.”
Váy Tê Trì dài quét đất, trên cổ quấn khăn cổ lông cáo trắng như tuyết, mảnh lụa trắng luồn qua cánh tay, nàng nhìn sang, mỉm cười hỏi: “Có gì khác?”
“Không nói rõ được.” Tào Ngọc Lâm cân nhắc: “Chỉ là có cảm giác phụ nữ hơn.”
Tê Trì nghe thấy câu này thì không khỏi nghĩ xa xôi, rồi hỏi ngược lại: “Chả nhẽ ngày trước ta không giống phụ nữ?”
Tào Ngọc Lâm nghẹn lời, nhưng nhanh chóng giải thích: “Đâu có, chỉ là cảm thấy mặt mày tẩu tẩu giãn ra nhiều so với lần trước, ta đoán chắc là có liên quan tới tam ca.”
Ngày trước nàng ta đã cảm thấy Tê Trì rất đẹp, giờ bớt đi vẻ buồn rầu, thần thái thay đổi dĩ nhiên sẽ không lấp được nét phong tình, không phải là càng giống phụ nữ hơn ư.
Nhưng nàng ta không nói rõ được, mà cũng chẳng nói lại được Tê Trì, suýt nữa còn bị chặn họng kia mà.
Tê Trì cũng chỉ trêu nàng ta thế thôi, cười bảo: “Cứ xem là vậy đi.”
Nàng đẩy đồ ăn tới: “Nói cho cùng cũng là con gái, lần này đi xa, không ăn uống gì sao được? Đừng nói nhiều nữa, ăn đi.”
Tào Ngọc Lâm sững sờ, tuy ngoài mặt không thay đổi nhưng trong lòng lại thấy ấm áp.
Vì xuất thân từ quân đội nên đôi khi nàng quên mất mình là nữ, nay lại có vị tẩu tẩu đây nói chuyện với nàng như vậy.
Tính nàng tằn tiện đã quen, nên không nỡ động đến mấy món ăn quý giá đó, lại nghĩ dù gì cũng nói mấy câu cáo từ, thế là chậm rãi vươn tay ra.
Đúng lúc này có người từ hành lang đi tới: “Tẩu tẩu.”
Giọng vừa dứt thì người đã đến bên ngoài đình, nhưng đột nhiên im bặt.
La Tiểu Nghĩa mặc giáp trụ, đứng trên thềm dưới đình, thấy người trong đình thì sắc mặt có vẻ ái ngại.
Tê Trì nhìn hắn rồi lại nhìn Tào Ngọc Lâm ở đối diện, coi như không biết gì, chỉ hỏi: “Trong quân được rảnh hả?”
La Tiểu Nghĩa à một tiếng như hoàn hồn, rồi gượng cười: “Không phải, ta đến là để đưa đồ.”
Nói tới đây, hắn nhìn sang Tào Ngọc Lâm, nụ cười biến mất, nói: “Đã lâu không gặp.”
Tào Ngọc Lâm gật đầu: “Đúng là đã lâu không gặp.”
Hắn hỏi: “Vết thương của nàng đỡ rồi chứ?”
Nàng ta lại gật đầu: “Đã đỡ rồi.”
La Tiểu Nghĩa à tiếng nữa, có vẻ không nói gì thêm.
Tào Ngọc Lâm chắp tay với Tê Trì: “Gặp tẩu tẩu rồi, giờ ta đi trước đã.”
Tê Trì gật đầu, lại dặn một câu: “Nhớ cẩn thận bên ngoài.”
Tào Ngọc Lâm cám ơn rồi đứng dậy rời khỏi lương đình, đi lướt qua La Tiểu Nghĩa.
La Tiểu Nghĩa đứng tại chỗ, cũng chẳng nhìn Tào Ngọc Lâm rời đi.
Tê Trì nhìn ra sau, Tân Lộ và Thu Sương lui ra, lúc này nàng mới nói: “Nếu huynh đã có ý với nàng ta thì vì sao lại muốn tránh mặt?”
La Tiểu Nghĩa hiểu nàng đang nói ai, hai mắt trợn trừng rồi lại xấu hổ cười: “Chẳng giấu gì tẩu tẩu, chuyện của ta và A Thuyền đã qua, có gì để nói nữa, ta cũng không nhất nhất phải tránh nàng.”
“A Thuyền?” Tê Trì tưởng mình nghe nhầm.
La Tiểu Nghĩa vội phản ứng: “Đúng thế, ta quên nói với tẩu tẩu, Tào Ngọc Lâm được người Hồ nuôi dưỡng, hồi trước tên tiếng Hồ của nàng là Ngọc Lâm Thuyền, sau khi tòng quân thì lại chê cái tên đó không có khí thế, nên đổi sang họ Hán là Tào, vì vậy mới có cái tên như bây giờ.”
Tê Trì bật cười: “Đúng là một cái tên hay.”
La Tiểu Nghĩa nghe nàng nói thế thì càng thêm xấu hổ, cười cười bảo: “Ta về doanh trại trước đây.”
Nói rồi vội vàng rời đi.
Tê Trì không nói gì nữa, dẫu gì đó cũng là chuyện của họ, nàng cũng không định nhúng tay sâu.
Chẳng mấy chốc Tân Lộ đã quay lại, trong tay cầm một chiếc hộp.
“Gia chủ, đúng là tình cờ thật, vừa rồi La tướng quân tặng thứ này, nói là sợ bây giờ thế tử tập võ sẽ bị thương nên để ở chỗ nô tỳ đề phòng. Đây là cao thuốc trong quân đội, trị gì không biết nhưng trị thương rất công hiệu, nô tỳ nghĩ tạm thời thế tử chưa cần dùng vội, không bằng gia chủ cứ dùng trước, chắc chắn sẽ có hiệu quả tốt với chỗ đau sau eo người.”
Tê Trì bất ngờ, hắn đến đây một chuyến chỉ vì để đưa thứ này thôi sao?