Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Dưới Lớp Y Quan

Chương 4.3: Hoang đường

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thực ra, Đường Uẩn ở đại học học ngành dẫn chương trình phát thanh truyền hình. Lựa chọn này là đề nghị từ mẹ cậu, người luôn hy vọng cậu sẽ tốt nghiệp và làm việc tại đài truyền hình, tốt nhất là có thể xuất hiện trên TV như Kiêu Kiêu nhà hàng xóm, ngày lễ tết, trên mặt có chút hào nhoáng, nếu không cũng có thể trở thành người dẫn chương trình tiệc cưới, mỗi lần làm cũng sẽ kiếm được mấy ngàn, thu nhập không nhỏ mà hào quang rực rỡ —— đó là toàn bộ trí tưởng tượng của bà về ngành học này.

Đường Uẩn học hai năm, nhưng thực sự không có hứng thú, cũng đã muộn để chuyển ngành, vì thế cậu bắt đầu tự học lĩnh vực pháp luật.

Vào thời điểm đó, kỳ thi luật còn chưa cải cách, những sinh viên khác chuyên ngành có thể tham gia kỳ thi tư pháp, sau khi thuận lợi vượt qua, cậu vào phòng luật thực tập.

Chỉ sau một năm, cậu trở thành một luật sư hành nghề với nhiều tiếng nói.

Ngày mới kết nối với người câm, Đường Uẩn rất trực tiếp hỏi người đàn ông về đặc điểm anh ta thích, người câm nói đều có thể tiếp nhận, nhưng thích hơn những người trẻ trung và thoải mái hơn trong chuyện giường chiếu.

Người câm nói như vậy, Đường Uẩn liền hiểu: anh ta thích bình thường đứng đắn một chút nhưng trong chuyện giường chiếu thì phải hơi táo bạo, tạo cảm giác đối lập.

Trong cộng đồng đồng tính nam, có một phần người chỉ muốn đảm nhận vai trò công (top), nhưng phần lớn hơn lại muốn đảm nhận vai trò thụ (bottom), vì họ có thể tận hưởng cảm giác được chăm sóc. Phần còn lại có thể thay đổi vai trò tùy thuộc vào đối tượng mà họ gặp, nếu gặp công thì đảm nhận vai trò thụ, gặp thụ thì đảm nhận vai trò công, thậm chí chấp nhận thay phiên nhau thực hiện cả hai vai trò.

Đường Uẩn thuộc loại cuối cùng, cậu đối với việc là công hay thụ căn bản không có chấp niệm gì, vì bất kể là đảm nhận vai trò công hay thụ, bản chất của cậu không thay đổi.

Chỉ là giọng nói ban đầu của cậu quá trưởng thành, hoạt nghe đều cho rằng cậu ta ba mươi tuổi, vì muốn làm cho người câm thích, cậu luôn sử dụng giọng trẻ trung, tràn đầy năng lượng, đôi khi còn giả vờ đáng yêu, làm nũng.

Người câm từng khen ngợi giọng cậu rất dễ nghe, đặc biệt ôn nhu, Đường Uẩn hư vinh bởi vậy đã đạt được thỏa mãn cực lớn, chưa từng đổi giọng nói.

"Vậy anh ta rốt cuộc có phải giả câm nói chuyện phiếm với cậu hay không?" Lương Tụng hỏi.

Đường Uẩn đẩy món gà lôi và bánh dứa mà người phục vụ mang đẩy về phía Lương Tụng một chút: "Không phải, sau đó tôi đã gửi tin nhắn cho người câm, anh ta đang sửa xe cho khách."

"Ồ, vậy à... may mà không phải, nếu không thì cậu sẽ yêu kẻ địch của tôi." Lương Tụng suy nghĩ một lúc, sau đó nói tiếp: "Nghe có vẻ thú vị, như vậy cậu có thể sử dụng vẻ đẹp để lẻn vào bên trong kẻ địch, giúp tôi làm sụp đổ tập đoàn của họ, để rạp chiếu phim của tôi có thể đạt được lợi nhuận."

Đường Uẩn theo đầu anh ta suy nghĩ kỹ, nói: "Nếu như vậy, tại sao tôi không sống như một người thừa kế giàu có? Rạp chiếu phim rách nát của anh có thể kiếm được bao nhiêu tiền?"

Lương Tụng bĩu môi: "Nhìn bộ dạng vô dụng của cậu, như vậy ông trời sẽ chỉ sắp xếp cho cậu gặp gỡ người sửa xe."

"Sửa xe thì sao?" Đường Uẩn vì người câm ôm bất bình, "Người rửa xe còn có cơ bụng tám múi, anh có không? Huống hồ người ta không phải tiệm sửa xe bình thường, là cửa hàng sửa chữa và làm đẹp ô tô, xí nghiệp gia tộc khổng lồ."

"Ồ? Khổng lồ bao nhiêu?"

Đường Uẩn nâng ngón tay lên: "Trong một thị trấn có hai cơ sở kinh doanh, sang năm chuẩn bị mở rộng đến trung tâm thành phố, có thể thấy được thu nhập vẫn rất khả quan."

"Thật à?"

"Chuyện gì, ít nhất so với rạp chiếu phim thua lỗ mấy năm nay của anh còn tốt hơn."

"Trách cái gì, thua lỗ cũng là do dịch bệnh, nhưng cậu nghĩ xem, liên tục thua lỗ ba năm, rạp chiếu phim của tôi vẫn mở cửa, không phải cũng rất trâu bò sao?"

"Xem lời này của anh nói, nếu lợi nhuận năm nay vẫn không tốt, anh làm sao tìm cho mình lý do?"

"Cậu có thể trông mong tôi một chút không?"

Lương Tụng ăn bánh dứa, nhớ lại những tin đồn mà anh đã đọc trên Weibo, tâm lý bỗng nhiên cân bằng rất nhiều, cười xấu xa nói: "Tôi chợt nghĩ, kẻ giàu có lãng phí đó, chắc cậu cũng không muốn."

"Ừm?"

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

*Lời của editor:

Nếu bạn thấy truyện này thú vị và đáng để theo dõi, hãy follow và đề cử truyện của mình cho mọi người. Đánh giá và lời khuyên của bạn là động lực to lớn đối với mình để tiếp tục edit và cải thiện. Hy vọng rằng nội dung truyện sẽ mang lại cho bạn những giây phút thú vị và hấp dẫn.
« Chương TrướcChương Tiếp »