Chương 3: Khuông tổng

Editor: Lăng Hàn (琅寒)

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Đường Uẩn bị dị ứng với rượu, không phải là cậu hoàn toàn không uống được gì mà là da dễ dàng phiếm hồng, đầu phạm choáng váng nếu uống quá nhiều nên cậu ta chỉ uống nửa số Lương Tụng đưa tới, phần còn lại Lương Tụng bao tròn.

Thấy trời càng lúc càng tối, Đường Uẩn liền bảo Lương Tụng ở lại qua đêm.

Nhà có ba phòng ngủ, rộng hơn một trăm ba mươi mét vuông, phòng ngủ chính và phòng ngủ khách đối diện nhau, ở giữa là phòng khách rộng rãi, sáng sủa và đài phòng ăn, còn có một gian phòng hướng bắc, xuyên qua cửa sổ có thể nhìn thấy các tòa nhà văn phòng nối tiếp nhau. Công ty luật của Đường Uẩn nằm ở một trong các tầng đó.

Vốn đây là phòng chứa đồ, nhưng năm thứ hai sau khi Đường Uẩn chuyển đến, cậu đã biến nó thành thư phòng, góc đặt một ít thiết bị tập thể dục.

Ban công hướng về phía Nam, một năm bốn mùa ánh nắng mặt trời tràn ngập, điều đó có nghĩa là giá nhà ở đây không hề rẻ, nhưng giá thuê mà Lương Tụng đưa ra cho cậu cũng không cao, bằng một nửa giá thị trường.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao Lương Tụng có thể tùy ý ra vào nơi này, trong đó một gian phòng ngủ thứ hai được Đường Uẩn đặc biệt dành riêng cho Lương Tụng.

Có lẽ là bởi vì ban ngày Đường Uẩn liên tục nhắc tới người câm, Đường Uẩn lại nhìn thấy anh ta trong mộng.

Anh dựa vào ghế sô pha ngoài ban công hút thuốc, bắt chéo chân dài, lật xem một cuốn sách nổi tiếng hoàn toàn bằng tiếng Anh, tư thế rất thản nhiên, động tác rũ tàn thuốc có loại ngạo mạn cùng quý phái không thể nói ra, giống như đọc sách trước khi đi ngủ là thói quen.

Đường Uẩn đi tới hỏi anh ta có hiểu không, người câm lắc đầu nói rằng mình chỉ xem hình minh họa phía trên.

Ở trên người anh ta, Đường Uẩn nhìn thấy được một loại cảm giác rất không nghe lời, cử chỉ hành vi, năng lực thoải mái làm việc, thỉnh thoảng từ cổ tay tỏa ra mùi thơm trong trẻo, sạch sẽ, đều không phù hợp với công việc sửa xe mà anh ta nói.

Đường Uẩn bước tới và tháo mặt nạ của anh ta xuống.

Những nếp gấp hình dây leo chính là mô da của anh ta, không có lông mày, không có mũi, cũng không mí mắt, còn đáng sợ hơn cả khuôn mặt của Voldemort.

Đường Uẩn hít một hơi thật sâu.

Sợ làm tổn thương lòng tự trọng của đối phương, cậu không dám tỏ ra hoảng sợ cùng khó chịu, giả vờ rộng lượng nói: "Cũng không có gì kỳ quái."

Nhưng trong lòng cậu nghĩ rằng, giá như cậu biết trước thì không nên tháo mặt nạ.

Đường Uẩn tỉnh lại sau nửa phút mới lấy lại bình tĩnh, nhưng khuôn mặt trong mộng nhìn thấy như thế nào cũng không tiêu dập được.

Cậu ta online nói với người câm rằng mình đã mơ thấy anh, nhưng hình ảnh sau khi cởi mặt nạ là cậu ta tưởng tượng.

[Tôi nhìn thấy một khuôn mặt khảm. 】

Nửa giờ sau, người câm trả lời cậu: 【 Chờ lần sau tôi về quê, tìm một bức ảnh trước đó không bị hủy hoại chụp cho cậu xem, cậu có thể thông qua nó, tưởng tượng trông tôi như thế nào. 】

Đường Uẩn cảm thấy chủ ý này không tệ, vô cùng tò mò: 【Vậy anh có đẹp trai không?]

Người câm: 【Không ai khoe khoang như vậy. 】

Đường Uẩn nở nụ cười: 【Vậy trước kia có ai khen anh đẹp trai không? 】

Người câm: 【Rất nhiều. 】

Đường Uẩn lại bị chọc cười, cười xong cảm thấy tiếc hận thật sâu.

Công ty luật không cần phải bấm vân tay làm việc, Đường Uẩn thường tránh giờ cao điểm buổi sáng và buổi tối, nhưng đêm qua, có người phụ trách dự án của tập đoàn Hướng Hằng đã thêm cậu vào WeChat, nói tám giờ rưỡi gặp nhau tại công ty luật, cậu ta chỉ có thể xuất phát sớm một giờ.

Làm nghề của bọn họ, đi làm muộn là điều rất cấm kỵ.

Cầu vượt lúc bảy giờ ba mươi tắc nghẽn như bị chặn, một phút chỉ di chuyển được mười mét, các làn đường bên cạnh liên tục có người chạy xe vào cắt đường, khiến Đường Uẩn nhìn cau mày.

Đang định bật nhạc để thư giãn thì nghe một tiếng "rầm" rất lớn, cơ thể cậu bởi vì quán tính vọt về phía trước,. lại bị dây an kéo mạnh trở về!

Chiếc xe kêu bíp một cách rõ ràng.

Nhịp tim của cậu tăng vọt, đầu óc trống rỗng, tay cầm vô lăng không dám cử động, khoảng cách của cậu với xe phía trước quá gần, gần đến mức cậu không thể phán đoán được mình có phải hay không va vào đối phương.

Phải mất vài giây cậu ta mới nhận ra rằng mình bị tông từ phía sau, xe tự động bật phanh khẩn cấp và nhấp nháy kép.

Đây là lần đầu tiên trong đời cậu gặp tai nạn ô tô, suýt nữa không biết phải làm gì, tháo dây an toàn ra, xe lại vang lên một vòng báo động mới —— đang nhắc nhở cậu ta dừng xe.

Cậu xuống xe nhìn lại thì phát hiện đây là một vụ va chạm liên tiếp từ phía sau, thủ phạm là một chiếc xe tải, trong đó có chiếc Tesla của cậu, tổng cộng có năm chiếc xe liên quan đến vụ tai nạn.

"Chết tiệt." Đường Uẩn đóng sầm cửa xe lại, không nhịn được mắng một câu, thực sự sợ cái gì đó.

Chiếc xe phía sau tông vào cậu từ phía sau bên trái, móp cản sau, đèn hậu cũng bị đập vỡ, mỏng manh như những chiếc lá khô mùa thu treo lơ lửng trên không, sắp rơi xuống, vụn vỡ của vách sau đã kẹp chặt bánh xe và tình hình nghiêm trọng hơn nhiều so với tưởng tượng.

Trong số những người lái xe gặp tai nạn có một người đàn ông trung niên, tính khí rất nóng nảy, chỉ vào tài xế xe tải chửi bới, các phương tiện bên cạnh đều chạy rất chậm, có tài xế hạ kính xuống để quay video.

Cả hai làn đường đều bị chiếm, khiến con đường vốn đã không bằng phẳng lại thêm sương giá, ngay lập tức, tiếng còi và tiếng ồn ào xen lẫn, tài xế xe tải bất lực túm tóc, liên tục xin lỗi.

Đường Uẩn không đi rối rắm đến nguyên nhân vụ tai nạn, đầu tiên là gọi điện thoại báo cảnh sát, sau đó vòng quanh thân xe chụp ảnh lấy chứng cứ, thấy vậy, một số tài xế khác cũng vội vàng cầm điện thoại chụp ảnh.

Chưa đầy một phút sau, cảnh sát giao thông đã có mặt tại hiện trường vụ tai nạn, sau khi tải ảnh lên, họ yêu cầu mọi người xuống xe, tiện thể chỉ đạo giao thông tại hiện trường.

Đường Uẩn đã cài số cho xe nhưng xe vẫn hiển thị trục trặc, không khởi động được, cậu đã gọi điện cho dịch vụ khách hàng, họ ngay lập tức giúp bố trí xe kéo.

Còn hai mươi lăm phút nữa là đến thời gian đã thỏa thuận, nhưng thời gian ước tính từ cầu vượt đến công ty luật là hai mươi phút.

Tình hình không ổn chút nào.

Đường Uẩn trong nhóm gửi tin nhắn, giải thích ngắn gọn tình huống, hy vọng có người có thể giúp cậu ta tiếp khách. Nhưng khi xui xẻo đến, mọi việc đều khó khăn, đặc biệt là hôm nay là thứ Bảy, trong văn phòng không có ai cả.

Đồng nghiệp ở gần công ty luật nhất còn chưa rời giường, nói nhanh nhất nửa tiếng mới có thể đến, còn phải đánh răng rửa mặt.

Đường Uẩn nói: 【Quên đi, tôi sẽ tự giải quyết. 】

Trời tháng ba cũng không tính là nóng, Đường Uẩn gấp gáp đổ mồ hôi.

Dịch vụ hậu mãi của cửa hàng 4S đến trước, không nói hai lời liền vòng quanh xe chụp ảnh, tải lên chứng cứ, người phụ nữ quan tâm đến vết thương của Đường Uẩn và hỏi cậu ta có cần điều trị y tế hay không.

Đường Uẩn xua tay: "Tôi không sao, nhưng xe không khởi động được, hiện tại tôi đang vội, việc tiếp theo có thể giúp tôi được không?"

“Có thể được” Người phụ nữ liên tục gật đầu, cung kính nói, “Cậu chỉ cần giao chìa khóa xe cho chúng tôi, kế tiếp giám định tổn thất, sửa chữa và bồi thường bảo hiểm đều do chúng tôi phụ trách cho cậu, nhưng có thể phải mất vài ngày, chiếc xe này của cậu đυ.ng phải còn rất nghiêm trọng.”

"Được..." Đường Uẩn gật đầu, lại cảm thấy không đúng.

Cậu ta luôn dùng chìa khóa điện thoại di động, ra ngoài không bao giờ mang theo chìa khóa thẻ, một khi xe không phát hiện được tín hiệu Bluetooth của điện thoại di động thì sẽ tự động khóa lại, không ai vào được.

Đường Uẩn nhanh chóng nghĩ: "Tôi có thể cùng cô đến cửa hàng 4S không? Sau đó tôi sẽ gọi người giúp tôi giao chìa khóa thẻ."

"Đương nhiên có thể." Người phụ nữ vẻ mặt buồn bực, "Nhưng cậu không phải vội à?"

Đường Uẩn không làm khó mình nữa: "Tôi trực tiếp mở video với khách hàng."

Đúng như Đường Uẩn dự đoán, người phụ trách dự án của Hướng Hằng cũng rất có khái niệm về thời gian, đã đến sớm hơn năm phút, gửi cho cậu ta vị trí tòa nhà văn phòng, đồng thời hỏi công ty luật ở tầng mấy.

Đường Uẩn nói một giọng cho người phụ trách, giải thích tình huống bất ngờ của mình, sau đó nói: “Tôi gọi cho cô gọi một tách cà phê, cô có thể vào bên trong trước, chúng ta nói chuyện chi tiết qua video, tôi thực sự xin lỗi. "

Người phụ trách dự án là một phụ nữ khoảng ba mươi tuổi tên là Diêm Sở, cô ta "ách" một tiếng, tựa hồ rất khó xử nói: " Nhưng tổng giám đốc chúng tôi cũng tới rồi, anh ấy rất quan tâm đến vụ án này."

"Tổng giám đốc ?" Đầu óc Đường Uẩn tự động truy xuất thông tin về Hướng Hằng được tìm thấy tối qua, "Là Khuông tổng sao?"

"Cậu biết sao?"

"Đương nhiên biết......”

Đầu của Đường Uẩn bắt đầu hoạt động nhanh chóng.

Trong trường hợp nào một tổng giám đốc đang quản lý hàng nghìn công việc lại đến công ty luật để quan tâm đến tiến độ của một vụ tranh chấp xây dựng?

Hoặc số tiền liên quan đến vụ tranh chấp này rất lớn hoặc là sự chậm trễ dự án dẫn đến hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Trong cả hai trường hợp, điều đó có nghĩa là một luật sư làm việc với họ có thể gặt hái một khoản phí ủy thác không nhỏ.

“Trước đó tại buổi ra mắt dự án , không phải anh ta đã có một đoạn phát biểu nhỏ sao, tôi nhớ rõ.” Đường Uẩn nói bậy, biểu hiện tỏ ra rất quan tâm đến bài phát biểu của vị tổng giám đốc này - bởi vì cậu ta vừa nghe thấy một chút thanh âm của của Khuông tổng, ngay bên cạnh Diêm Sở.

Mặc dù điều này rất có thể bị đối phương hiểu là xu nịnh, nhưng ai lại không thích bởi vì mấy câu nói mà bị người ta nhớ kỹ đây?

"Khi nào?" Một giọng nói trẻ trung và trang nghiêm đột nhiên từ đâu xuất hiện.

Âm sắc cực kỳ dễ nghe, Đường Uẩn ngắn ngủi ngẩn người, vội vàng đáp: “Không quan trọng đâu, Khuông tổng, dù sao sau này tôi sẽ một lần nữa quen biết anh, thật xin lỗi, vừa rồi trên đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nếu như anh không ngại, chúng ta bây giờ mở video nói chuyện?"

Tiền khó kiếm phân khó ăn, cậu ta bất chấp!

“Có thể.” Giọng điệu của Khuông Diên Hách đều đều, nghe không ra cảm xúc gì.

Lúc này, Đường Uẩn đang ngồi ở phía sau xe của nhân viên công tác, lao tới cửa hàng 4S, may mắn thay, cậu ta quanh năm đều có một đôi tai nghe trong cặp.

Khi video được kết nối, tài xế vô cùng chu đáo tắt nhạc trên xe, Đường Uẩn nói lời cảm ơn.

Diêm Sở lần đầu xuất hiện trên cuộc gọi video, hình tượng của cô hoàn toàn khác với nữ lãnh đạo trẻ tuổi trong ấn tượng rập khuôn của Đường Uẩn, cô không có mái tóc dài bồng bềnh, cũng vậy không có bộ âu phục áo sơ mi trang trọng mà là một chiếc áo bảo hộ cổ tròn màu xám xịt khoác lên vai thẳng tắp, lộ ra chút thản nhiên.

Tóc không dài qua tai, khuôn mặt nghiêm nghị, giống như một chiếc áo phao chữ T có khả năng chống cháy và đến quán bar đồng tính để dập lửa.

"Tạo hình này của cô rất ngầu." Đánh giá của Đường Uẩn là xuất phát từ tận đáy lòng.

“Ừm,” Diêm Sở cười cười, rất dí dỏm trả lời, “Người có gu thẩm mỹ đều nói như vậy.”

Cô đặt điện thoại nằm ngang, người ngồi ở ghế phụ cũng xuất hiện trên màn hình.

Đường Du đối mặt với một đôi lông mày đầy nam tính và hơi có cảm giác xâm chiếm, Khuông Diên Hách trẻ hơn cậu tưởng tượng rất nhiều, có lẽ còn không quá ba mươi, làn da trắng, lông mày rất cao, nhìn có chút giống con lai, mái tóc xoăn xoăn dùng keo cào qua, nhưng cũng không phải là tạo hình trầm ổn cỡ nào.

So với những người điều hành của tập đoàn giống như một nghệ sĩ chưa ngủ đủ giấc đã bị người đại diện kéo lên mạnh mẽ tạo hình, cũng chưa kịp ăn sáng, tâm tình cũng không tốt.

Đường Uẩn nam nhân có vô số, nhưng lại bị người này làm cho mất cảnh giác, cậu ta kiềm chế suy nghĩ lung tung, nói đi nói lại chính truyện: “Hợp đồng lúc đó các người ký với công ty xây dựng, danh sách cung ứng và mọi thứ đều ở đây chứ?"

Khuông Diên Hách nhìn Diêm Sở.

Ngay cả trên màn hình, Đường Uẩn cũng có thể cảm nhận được một cỗ cảm giác áp bách cực mạnh, đó là khí chất của một người quanh năm ở vị trí cao.

Diêm Sở gật đầu nói: "À, đều ở đây." Cô giơ túi hồ sơ trong tay mình lên nói: "Hôm nay tôi đều mang theo”, Đường Uẩn kiên nhẫn nghe xong sự việc và yêu cầu.

Trong quá trình này, cậu không thể nhìn thẳng vào mắt Khuông Diên Hách, không chỉ là diện mạo quá mức anh tuấn của anh mà còn vì cảm giác xa lạ bẩm sinh, không hiểu sao khiến người ta ớn lạnh.

Dưới mắt hắn dường như có một vòng xoáy ẩn giấu, phàm là một người không chú ý, sẽ bị hút vào vùng biển sâu không thăm được.

Trong cuộc trò chuyện, Đường Uẩn được biết Tập đoàn Hướng Hằng và Hoàn Vũ Kiến Trúc đã hợp tác nhiều lần, chất lượng các công trình trước đây chưa bao giờ có vấn đề, hơn nữa thái độ phục vụ của Hoàn Vũ luôn rất tốt.

Diêm Sở nghi ngờ vấn đề lần này có liên quan đến việc điều chuyển nhân sự quy mô lớn nổ ra vào cuối năm ngoái tại Hoàn Vũ Kiến Trúc.

“Lớp cốt lõi đã trải qua một cuộc cải tổ lớn, những người dưới quyền hoặc đã bị sa thải hoặc bị cắt lương nên chỉ chỉ có thể làm động tay động chân lên vật liệu.”

Đường Uẩn gật đầu: “Cũng có thể."

"Tôi không quan tâm họ gặp khó khăn gì, tất cả đều không phải là lý do chất lượng không đạt tiêu chuẩn. Điều tôi muốn là một kết quả, một kết quả làm cho tôi hài lòng." Giọng nói của Khuông Diên Hách rất lạnh lùng, như muốn đóng băng mọi người, “Về phần quá trình như thế nào, tôi không quan tâm.”

Diêm Sở thở ra một hơi, không dám nói lung tung, chỉ nhấn mạnh một lần: “Dù sao, yêu cầu của chúng tôi là đối phương phải bồi thường cho chúng tôi ba mươi triệu, còn lại giao cho Đường luật sư phụ trách.”

"Số tiền này mà nói, kỳ thật là muốn cơ quan bên thứ ba kiểm định......"

Lời nói của Đường Uẩn đột nhiên dừng lại ——

Trong hình, Khuông Diên Hách đang uống nước khoáng, cổ của anh thon dài, cổ áo sơ mi không che được chỗ nào, dán một miếng dán thuốc mỡ gần với màu da.

Đó không phải là cái miếng dán cậu ta dán cho người câm để che đi dấu dâu tây sao? Như thế nào trên người Khuông tổng cũng có?

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

*Lời của editor: Nếu bạn thấy truyện này thú vị và đáng để theo dõi, hãy follow và đề cử truyện của mình cho mọi người. Đánh giá và lời khuyên của bạn là động lực to lớn đối với mình để tiếp tục edit và cải thiện. Hy vọng rằng nội dung truyện sẽ mang lại cho bạn những giây phút thú vị và hấp dẫn.