Chương 6.2: Rạp chiếu phim

Bộ phim bắt đầu, nhưng rạp chiếu phim trống không một bóng người, Đường Uẩn có chút kinh ngạc đi vào trong.

"Vừa rồi lúc tôi mua vé thì thấy có hai người ở hàng ghế sau." Cậu hài lòng với may mắn của mình, cậu thích cảm giác thư thái khi xem phim, có thể nói chuyện mà không cần lo sợ làm phiền người khác.

Cậu quay đầu nhìn người câm, bởi vì đeo kính râm, một tay vịn lan can, đi rất chậm, Đường Uẩn vươn tay ra: "Muốn dắt không?" Bước chân của người câm dừng lại một chút, không đáp lại. Rạp chiếu phim quá tối, Đường Uẩn hoàn toàn không nghĩ ra ý đồ này của anh ta, cảm thấy hành động của mình hơi thừa thãi.

Đang muốn nói "Không cần cũng không sao", tay cậu đã bị người ta nắm lấy.

Cảm giác rất xa lạ, bởi vì làʍ t̠ìиɦ chưa bao giờ cần nắm tay, cậu quen thuộc hơn với eo bụng của người câm.

Bàn tay của anh rất rộng rãi, ấm áp, chính là làn da có chút khô ráo, ngón tay và lòng bàn tay đều có vết chai khác nhau, khi nắm vào rất cứng.

"Anh bắt đầu sửa xe từ khi nào?" Đường Uẩn hỏi.

Khuông Diên Hách bị hỏi đến mức không biết phải trả lời ra sao.

Anh ta căn bản không biết sửa xe, những bức ảnh trước đó gửi cho Đường Uẩn là được người khác chụp, anh ta đã từng đầu tư vào chuỗi cửa hàng làm đẹp ô tô. Vết chai cũ trên tay anh là do thường xuyên leo núi và bắn cung.

【Đã nhiều năm rồi, tôi không nhớ rõ lắm. 】 Anh ta đáp.

"Tay kia, cho tôi xem."

Khuất Diên Hách đưa tay trái ra, theo dõi sắc mặt Đường Uẩn, liệu có thể nhìn ra manh mối gì không đây?

"Cái ngón tay của bạn dài quá, cảm giác như là rất thích hợp để chơi piano."

Khi Đường Uẩn đánh giá ngón tay của anh, giọng điệu trong lời nói mang theo ý cười, tiếp theo lại đem ngón tay của mình luồn vào khe ngón tay Khuất Diên Hách, nắm chặt.

Khuông Diên Hách không cố gắng tránh ra, mãi cho đến khi họ tìm được vị trí chỗ ngồi, Đường Uẩn cũng không có ý định muốn buông anh ra.

"Anh có thể tháo kính ra. Không thì làm sao mà xem phim được."

Khuông Diên Hách điều chỉnh vành nón một chút, lại đem kính râm đè xuống phía dưới, vừa đủ để có thể nhìn thấy màn ảnh rộng.

"Cái này không có người ngoài, cởi ra cũng không sợ làm ai kinh hãi đâu." Đường Uẩn nhìn anh, nói, "Anh xem phim như vậy mệt mỏi biết bao"

【Cậu sẽ không thích khuôn mặt của tôi. 】

Đường Uẩn ngẩn người một chút, mới nhận ra rằng người câm trước đây đeo mặt nạ không phải để phòng bị người khác mà là để che giấu gương mặt thật của mình.

Liệu có thực sự đáng sợ đến vậy không? Hoặc có thể là những người bị hỏng diện mạo thường tự ti hơn? Đặc biệt khi họ đang trong mối quan hệ mập mờ.

"Vậy được, vậy thôi." Đường Uẩn không ép buộc anh, càng không nói những lời trái với lương tâm để an ủi anh. Mặc dù họ hiện tại có mối quan hệ thân thiết, nhưng cậu ta không dám đảm bảo sau khi nhìn thấy khuôn mặt thật của anh, cảm tình của cậu có thể không bị giảm sút đột ngột.

Họ chọn ghế ở vị trí trung tâm để có tầm nhìn tốt nhất, ghế còn được trang bị chức năng mát xa, Khuông Diên Hách thắt lưng không đau, nhưng vẫn rất tò mò quét một chút.

Bởi vì đây không phải là rạp chiếu phim do nhà họ mở, vừa vặn nhân cơ hội này để trải nghiệm tác dụng của chức năng mát xa của ghế được gia đình lựa chọn sử dụng. Có nhiều chế độ có thể điều chỉnh trên ứng dụng nhỏ, nhưng phần lưng lại không có phản ứng gì cả. Thay vào đó, còn người ngồi cạnh thì giật mình vì ghế bất ngờ ngả về phía sau.

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

*Lời của editor:

Nếu bạn thấy truyện này thú vị và đáng để theo dõi, hãy follow và đề cử truyện của mình cho mọi người. Đánh giá và lời khuyên của bạn là động lực to lớn đối với mình để tiếp tục edit và cải thiện. Hy vọng rằng nội dung truyện sẽ mang lại cho bạn những giây phút thú vị và hấp dẫn.