Chương 5.3: Khắc nghiệt

Đường Uẩn đã đoán trước rằng mỗi khi liên quan đến tiền, anh ta sẽ giống như bóng da, bị người đá tới đá lui.

Quay lại Nam Thành đã hơn bốn giờ, Đường Uẩn ở Hướng Hằng tài chính đi xong một loạt thủ tục, lấy tiền, sau đó liên hệ với tổ chức giám định làm kiểm tra.

Một ngày trôi qua, làm được mấy việc, chân lại sắp chạy gãy.

Mắt thấy hơn sáu giờ, Đường Uẩn vội vàng bắt xe về nhà tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ ra cửa.

Nhà hàng do Lương Tụng giới thiệu, là một nhà hàng phương Bắc, hoàn cảnh khá yên tĩnh, quan trọng nhất là mỗi bàn đều có vách ngăn riêng tư, tạo sự riêng tư, phù hợp cho các cặp đôi cùng nhau nói chuyện, thậm chí là sờ đùi hôn môi.

Đường Uẩn nghe xong mắng hắn biếи ŧɦái, nhưng không chút do dự đặt trước một bàn.

Khi cậu ta tới nhà hàng, người câm đã nói anh ta đã đến, Đường Uẩn đi một vài bước vào trong, bên trong người không ít, mà cậu cơ hồ liếc mắt một cái liền nhận ra người câm.

Hôm nay anh không đeo mặt nạ, thay vào đó là kính râm to và khẩu trang, chiếc nón lưỡi trai trên đầu và áo bảo hộ trên là màu đen, trang phục hơi kiểu "thuần phong cách nhà tù", cộng thêm bờ vai rộng lớn, vóc dáng cường tráng, không biết còn tưởng là sát thủ do vị tài phiệt nào thuê tới.

Mặt nạ của Đường Uẩn ở trong ba lô, nhưng lúc này lúc này cũng không có ý định lấy ra, trước đó tại khách sạn chỉ là vì sợ bị quay video nên mới một mực đeo, cậu ta cũng không ngại để cho người câm nhìn thấy bộ dáng chân thật của mình.

Bức tường kính của nhà hàng phản chiếu bóng hình, Đường Uẩn buộc tóc bị gió thổi loạn, từ lối đi khác vòng qua phía sau Người câm, lặng lẽ đến gần, muốn hù dọa anh ta một chút.

Nhưng còn không đợi cậu ta tới gần, người câm đột nhiên quay đầu lại.

Kính râm tối màu, che giấu vẻ mặt, nhưng Đường Uẩn biết người câm đang nhìn thẳng vào mặt cậu.

Cả hai đều đứng hình, một người là bởi vì trêu đùa không thành, một người thì ngạc nhiên khi đối phương lấy bộ mặt thật thể hiện.

Có phải điều này có nghĩa là Đường Uẩn cũng nhận ra anh ta rồi không?

Khuông Diên Hách trong lúc bối rối nặn ra một tia cười, thiếu chút nữa quên mất mình lúc này là câm, cũng may đeo khẩu trang, hơn nữa trong khách sạn có nhạc, hẳn là không nghe được tiếng anh ta thốt ra "xin chào" kia.

"Thật ngại quá, có chút kẹt xe, đến trễ." Đường Uẩn đi tới chỗ đối diện của người câm và ngồi xuống, lộ ra một nụ cười tươi đẹp.

Đây là nụ cười mà Khuông Diên Hách chưa từng thấy, trước đó tại khách sạn, nụ cười của Đường Uẩn thường rất nông, trong khi trên video, nó thậm chí còn bắt ép và khách sáo, không đạt tới đáy mắt cười.

Đến nỗi cho đến bây giờ anh mới nhận ra Đường Uẩn có một cáu lúm đồng tiền nhỏ khi cười rộ lên, tương ứng với đôi lông mày cong cong, có nét trong trẻo độc đáo, giống như một cơn say gió.

Nụ cười này không mang theo bất kỳ thâm ý nào, đủ để khiến Khuông Diên Hách xác định rằng Đường Uẩn chưa nhận ra anh ta.

Một bữa ăn rất đơn giản.

Đường Uẩn không thể nhìn thấy đôi mắt phía sau kính râm nhìn chăm chú vào cậu, chỉ cảm nhận được thái độ hơi lạnh lùng của người câm, chỉ làm việc như rót nước, mở khăn ẩm, cũng không nói một chút gì để tạo sự ấm áp, ít nhất là khen cậu một hai câu đúng không?

Dường như cậu lo lắng rằng gương mặt của mình có phải phải thấy quang đã chết hay không, chẳng lẽ người câm có không thích loại hình ảnh này của cậu? Nhưng bản thân người câm đều bị hủy dung, cũng không đến mức ghét bỏ cậu ta chứ?

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

*Lời của editor:

Nếu bạn thấy truyện này thú vị và đáng để theo dõi, hãy follow và đề cử truyện của mình cho mọi người. Đánh giá và lời khuyên của bạn là động lực to lớn đối với mình để tiếp tục edit và cải thiện. Hy vọng rằng nội dung truyện sẽ mang lại cho bạn những giây phút thú vị và hấp dẫn.