Chương 3.3: Gặp mưa

Người làm công mỏ quặng mặc kệ có biên chế hay là hợp đồng lao động, tiền lương đều cao hơn rất nhiều so với bên ngoài, bởi vì khu vực khai thác mỏ thường xuyên phát sinh quặng khó, Lâm Thiếu Võ tới nửa năm thì đã xảy ra mấy lần, ban đầu hắn sợ tới mức ngủ không yên, sau đó thì từ từ quen dần.

Hắn cũng dần dần quen thuộc nhóm thợ mỏ, mọi người lưu truyền một câu: "Có mệnh kiếm mất mạng hoa, quá một ngày là một ngày"

Nghĩ vậy, hắn nắm chặt rađio trong lòng ngực . Qua hai năm, chính mình có thể đến office building để công tác, khi đó sẽ không cần phải lo lắng đề phòng mỗi ngày, có thể cùng với Trình Mai và đứa con sinh sống thật tốt.

Sau vài bước đi, Lâm Thiếu Võ đột nhiên quay đầu lại, nhìn trong đám người, vừa rồi chợt lóe qua bóng hình xinh đẹp, hình như là Trình Mai!

Quả nhiên, trong đám người có một nữ nhân trắng bạch đến phát sáng, đúng là Trình Mai.

Lâm Thiếu Võ đi qua, vỗ vỗ bả vai cô: “Vì sao em lại ở đây?” Nhìn thấy cô còn chưa bung dù, hắn hơi đau lòng, “Tại sao lại không mang dù, cẩn thận cảm lạnh.”

Trình Mai quay đầu lại, vẻ mặt nôn nóng, nước mưa và nước mắt quậy với nhau, cô nhìn chằm chằm hắn, ban đầu ánh mắt không tin, sau đó lại từ từ tìm lại, cô đột nhiên ôm hắn, khóc lên.

Má Từ ở bên cạnh đã bung dù, tức giận nói: “Mày nhìn xem làm vợ của mày gấp gáp đến mức như vậy, mày làm gì, con bé cho rằng mày vẫn đi làm, cho rằng mày đã xảy ra chuyện!”

Lúc này Lâm Thiếu Võ mới nhớ tới, vì làm cho Trình Mai một cái bất ngờ, buổi sáng Lâm Thiếu Võ liền nhờ người khác nhắn cho Trình Mai, nói tằng hắn tăng ca. Không nghĩ tới quặng xảy ra chuyện, lúc này mới làm cho Trình Mai lo lắng.

Mưa to giống chặt đứt tuyến hạt châu, đánh vào trên đầu phu thê này, Lâm Thiếu Võ cảm thấy hạt châu kia phát ra ánh sáng, một viên rồi lại một viên rơi xuống trong lòng hắn.

Sau khi về nhà, Lâm Thiếu Võ chạy nhanh đi lấy khăn lông khô đưa cho Trình Mai, áy náy mười phần: “Về sau tôi sẽ không nói dối với em, còn may em và đứa con không có chuyện gì, bằng không tôi đã làm em và đứa con thất vọng.”

Trình Mai đã bình tĩnh lại không có thất thố như khi nãy, đôi mắt cô sưng đỏ, không nhận khăn lông, cũng không nói lời nào.

Lâm Thiếu Võ chân tay luống cuống, chỉ có thể tự mình tiến lên giúp cô lau tóc.

Trình Mai chưa từng có làm hắn gần người, Lâm Thiếu Võ vụng về đem ướt dầm dề tóc dài dùng khăn lông nhẹ nhàng bao bọc lấy, chậm rãi xoa.

Tóc nhiều mà mượt, hơi chảy xuống dưới, dán trên cánh tay Lâm Thiếu Võ, một chút lại dán ở trước ngực Trình Mai.

Toàn thân Trình Mai đều ướt đẫm, quần áo dán trên người hốt toàn bộ, bụng đã rất rõ ràng, Lâm Thiếu Võ ngạc nhiên phát hiện, bộ ngực Trình Mai lớn hơn trước kia.

Ngày thường quần áo Trình Mai thật to rộng, hắn vẫn là cảm thấy mập mạp, hơn nữa hai người không có giao thoa và hỗ động gì cả, cho nên Lâm Thiếu Võ cũng không dám xem Trình Mai.

Hiện tại nhìn xuống mà xem, bộ ngực đã che khuất tầm mắt, che khuất bụng.

“Em thay đồ.” Thanh âm Trình Mai bay lại đây, đánh gãy suy nghĩ của Lâm Thiếu Võ.

Lúc này Lâm Thiếu Võ mới phát hiện, bàn tay Trình Mai trắng nõn đang dùng sức ấn cái bàn, tựa hồ cô đang giãy giụa muốn đứng lên. Hắn nhanh chónh đỡ cô đứng lên.

“Trong ngăn tủ có quần áo.” Chờ đến khi đỡ Trình Mai đến mép giường, Trình Mai chỉ chỉ tủ đứng phía sau mà nói.

Lâm Thiếu Võ cuống quít xoay người đi tìm quần áo, khi trở về, Trình Mai đã cởϊ áσ khoác xuống.

Cô đưa lưng về phía Lâm Thiếu Võ, nhưng hình dáng bộ ngực tràn ra ngoài, bộ ngực to theo động tác mà đong đưa.