Chu Cẩn đuổi theo.
“Nhược Nhược.”
Tôi nhíu mày, cách gọi này làm tôi thấy ghê tởm.
“Còn chuyện gì nữa?”
“Em và Cảnh Ngạn... đang ở bên nhau à?”
“Liên quan gì đến anh?”
“Chúng ta thật sự…”
“Chu Cẩn!” Sư Hiểu Tuyền cũng đuổi theo.
Tôi nhíu mày nhìn cô ta, nghĩ rằng trò hề này sẽ bị cô ta tiếp tục làm lớn.
Nhưng cô ta chỉ nhìn Chu Cẩn, giọng rất nhẹ.
“Em có thai rồi.”
16
Thật ra trong khoảng thời gian qua, tôi đã nghe được một số chuyện từ bạn bè.
Sau khi tôi chia tay với Chu Cẩn, đăng bài viết trên mạng xã hội khiến anh ta mất mặt.
Nhiều bạn chung của chúng tôi bắt đầu xa lánh anh ta.
Ban đầu, anh ta tỏ ra không quan tâm, nhanh chóng ở bên Sư Hiểu Tuyền.
Như để chứng minh rằng bọn họ thực sự yêu nhau.
Nhưng chẳng bao lâu sau, tình cảm của họ bắt đầu xuất hiện vấn đề.
Sư Hiểu Tuyền sống ở nước ngoài nhiều năm, tính cách cởi mở và thích vui chơi, thường xuyên ở lại quán bar đến nửa đêm mới về nhà.
Chu Cẩn là một lập trình viên, mỗi đêm tăng ca về nhà, còn phải đến quán bar tìm người.
Có vài lần không tìm thấy, anh ta còn phải gọi bạn bè cùng đi tìm.
Mọi người bề ngoài không nói gì, nhưng trong lòng đều có ý kiến lớn về Sư Hiểu Tuyền, dần dần xa lánh Chu Cẩn.
Nghe bạn kể đến đây, tôi không có cảm giác gì nhiều.
Bởi vì ngay từ khi quen biết Sư Hiểu Tuyền, tôi đã biết cô ta không phải là người dễ đối phó.
Nhưng nếu Chu Cẩn thích, thì tôi chỉ có thể chúc phúc cho bọn họ, hy vọng hai người họ khóa chặt lấy nhau, đừng làm hại những người khác.
Nhưng bây giờ, khi nghe Sư Hiểu Tuyền nói có thai, nói không có cảm giác gì chính là nói dối.
Trong năm năm ở bên nhau, tôi không phải chưa từng tưởng tượng về tương lai của chúng tôi.
Tôi từng nghĩ đến việc chúng tôi sẽ đi đến hôn nhân trong sự chúc phúc của người thân, sinh con đẻ cái, cùng nhau sống đến già.
Giờ đây, khả năng đó lại được thực hiện trên một người phụ nữ khác, theo một cách gần như là trò hề.
Buồn cười, lại đáng buồn.
Khi Sư Hiểu Tuyền nói ra câu đó, vẻ mặt Chu Cẩn kinh ngạc không kém gì tôi.
Có vẻ như anh ta cũng vừa biết được tin tức này.
Hai người họ còn đang nói gì đó.
Tôi quay người rời đi.
Cảnh Ngạn bước theo sau: “Tôi đưa cô về.”
Tôi đi rất nhanh: “Không cần đâu, tôi đi uống chút rượu.”
Cảnh Ngạn dừng lại vài giây.
“Cùng nhau?”
Tôi dừng bước, quay đầu nhìn anh ấy.
Dưới ánh đèn đường mờ ảo, gương mặt anh ấy như được phủ một tầng ánh sáng ấm áp.
17
Chúng tôi chọn một quán bar yên tĩnh.
Ánh đèn khá sáng, không gian không quá ồn ào.
Tôi gọi vài ly rượu mạnh, bắt đầu uống.
Tôi tưởng rằng Cảnh Ngạn sẽ cùng tôi uống rượu, nhưng hóa ra, “cùng nhau” trong lời nói của anh ấy thật sự chỉ là “cùng nhau”, trong suốt quá trình, anh chỉ ngồi cùng tôi, nhìn tôi uống, không hề chạm đến giọt rượu nào.
Tôi đã hơi say: “Anh không uống à?”
Anh ấy nghiêng đầu nhìn tôi: “Tôi phải lái xe.”
“Không thể gọi người lái thay sao?”
Anh ấy cười nhẹ: “Sao, muốn thấy tôi say à?”
Tôi bĩu môi, cúi đầu tiếp tục uống.
Đã lâu lắm rồi tôi chưa uống nhiều như vậy, đến lúc rời đi, tôi bước đi có phần loạng choạng.
Cảnh Ngạn làm động tác đỡ tôi, nhưng tôi đã đẩy anh ấy ra: “Nam nữ… thụ thụ bất thân.”
Anh ấy cười: “Giờ mới nhớ ra chuyện bất thân à?”
Tôi không thèm để ý đến anh ấy, tự mình mở cửa xe, ngồi vào ghế phụ lái.
Rượu bắt đầu ngấm vào, một cảm giác tủi thân vô cớ tràn tới.
Tôi bắt đầu lảm nhảm, nghẹn ngào.
“Tôi đã ở bên anh ta năm năm.”
Cảnh Ngạn ngồi vào xe: “Ừm.”
“Bọn họ mới ở bên nhau hai tháng.”
“Ừm.”
“Tôi thấy rất ấm ức.”
Anh ấy dừng lại vài giây, sau đó cười nhạo: “Ấm ức vì trước đây từng mù quáng?’
Tôi bị câu nói đó làm cho nghẹn họng.
Nhưng rõ ràng lời anh ấy nói là sự thật.
Tôi lờ đờ nhìn anh ấy, rồi bất ngờ tiến tới, tay chạm vào môi anh.
“Cái miệng này, thật đáng ghét, có phải vẫn chưa từng thua trong cuộc cãi vã nào hay không?”
Cảnh Ngạn theo phản xạ lùi lại.
Thấy anh ấy né tránh, tôi càng thấy thú vị, tiếp tục tiến tới, cho đến khi anh ấy bị ép vào thành xe.
Trong xe tối tăm, mùi rượu nồng nặc.
Cảnh Ngạn ngước nhìn tôi, ánh mắt mông lung, khiến tôi có cảm giác như anh ấy cũng đang say.
“Lâm Nhược.” Anh ấy mở miệng, giọng khàn khàn: “Giới hạn đạo đức của tôi không cao, và tôi không phải là một quân tử, nếu cô còn tiến thêm nữa, hậu quả tôi không dám đảm bảo.”
“Hậu quả gì?”
“Cô nghĩ sao?”
Không khí trở nên ngột ngạt, tôi chỉ cảm thấy ngực mình thắt lại, khuôn mặt nóng bừng.
Ánh mắt tôi lướt qua đôi mắt đen nhánh của anh ấy, sống mũi cao, cuối cùng dừng lại trên đôi môi mỏng đang mím chặt.
Sợi dây căng cuối cùng cũng đứt.
Tôi cúi xuống, hôn lên môi anh.
18
Sau nụ hôn đó, tôi mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, tôi tưởng rằng mình đã nằm mơ.
Vậy nên khi gặp lại Cảnh Ngạn, tôi không tỏ ra có gì đó bất thường.
Vẫn giữ thái độ công việc, biểu hiện như bình thường.
Nhưng Cảnh Ngạn thì khác, anh ấy nhìn chằm chằm vào tôi vài lần, khi bị phát hiện, lại giả vờ như không có gì xảy ra.
Tôi cảm thấy lạ, nhưng không tiện hỏi thẳng.
Sau giờ làm việc, tôi giả vờ vô tình hỏi: “Tối qua tôi say… không làm điều gì quá đáng chứ?”
Cảnh Ngạn đang lật tài liệu bỗng dừng lại, ngước mắt nhìn tôi: “Làm kẻ lưu manh có tính không?”
“Thật, thật sao?”
Anh ấy khẽ cười: “Sao, cần tôi tái hiện lại cảnh đó không?”
“Xin, xin lỗi.” Tôi thấy chết vẫn không sợ: “Tối qua tôi say, nếu có làm gì xúc phạm đến anh thì thật lòng xin lỗi, tôi…”
“Biết rồi.”
Anh ấy ngắt lời tôi, cúi đầu tiếp tục xem tài liệu.
Không biết có phải do tôi gặp ảo giác hay không, nhưng trong khoảnh khắc anh ấy cúi đầu, ánh mắt anh ấy dường như có phần u ám.
“Còn chuyện gì nữa không?”
Anh ấy ngẩng đầu lên, trở lại với vẻ bình thản thường ngày.
“Không có gì.”
Tôi vội vàng rời khỏi phòng.
Nửa tháng sau, kỳ thực tập của tôi kết thúc, tôi và Cảnh Ngạn đều hiểu ý không nhắc lại chuyện đó.
Tôi nộp hồ sơ phỏng vấn vào Hiệp hội Luật sư, trong thời gian chờ đợi kết quả, tôi vẫn ở lại văn phòng luật sư học tập Cảnh Ngạn.
Mọi thứ đều tiến triển tốt đẹp, cho đến một đêm nọ, tôi nhận được một cuộc gọi từ số lạ.
Tôi “alo” mấy lần, đầu bên kia không đáp lại.
Đang định tắt máy, tôi bỗng nghe thấy một giọng nói quen thuộc…
“Nhược Nhược.”
Tôi cảm thấy lòng mình lạnh lẽo.