Năm học cuối cấp, chuẩn bị đương đầu các kì thi đầy thử thách cam go. Nên không chỉ riêng Xuân Thanh mà tất cả các bạn trong khối 12 đều nghiêm túc học tập.
Ở lớp không khí học tập nóng dần lên ngay từ những tháng đầu tiên của năm học mới.
Các thầy, cô giáo cứ mãi lo cho học trò mình không đủ kiến thức để đỗ đạt trong các kì thi nên nhiệt tình giảng dạy và truyền thêm tri thức.
Lũ học trò như Xuân Thanh luôn trong tình trạng: mắt dướn căng hết cỡ, tai cố gắng tập trung lắng nghe bài giảng ở bất cứ tần số âm thanh nào. Và miệng thì cũng luôn mở ra để hớp lấy ngay những lời giảng chẳng may chưa kịp lọt vào tai. Còn bàn tay cầm bút thì thôi...mỏi đến rã rời.
"Qua kì thi này, chắc tui thành thương binh hạng một trên bốn!" Mấy đứa bạn cùng lớp Xuân Thanh đang thi nhau giành lấy thương tích.
"Còn tui nghĩ mình vô luôn trại dưỡng lão!" Hoàng Việt cũng lê tấm thân mỏi mệt lên gần đám bạn góp chút than phiền.
"Không biết ba mẹ tụi mình có nghĩ con cái khổ không nhỉ? Sao tui thấy ba tui lúc nào cũng nói có một câu: Lo tập trung vào học đừng bỏ phí thời gian, dù chỉ một giây!"
Đấy! Hết đứa này lại đến đứa khác thi nhau kể lể đủ mọi thứ trên đời.
Xuân Thanh biết nỗi khổ của các bạn. Năm cuối cấp mà. Phải cố gắng thôi. Vì đây là bước ngoặc sẽ mở ra một chân trời mới. Học trước hết là vì mình.
Tuy nhiên có một điều mà Xuân Thanh khác với các bạn, cô không thấy khổ một tẹo nào. Ngược lại, còn rất vui. Bởi...
...cô luôn học tập cùng anh.
Qua mùa giáng sinh, việc học bồi dưỡng đang ở giai đoạn rút để kịp cho kì thi tổ chức vào cuối tháng Mười Hai. Dưới giàn hoa Tigôn những chiều không đến lớp, Xuân Thanh lại cùng anh làm bài luận. Nói đúng hơn là cô viết bài, anh sửa chữa.
Đọc bài văn nào của cô thấy hay, anh phê chữ "viết tốt" và không quên kèm theo một câu khen mát lòng: "Cứ như thế này, tương lai em còn vượt xa hơn anh!"
Nhưng không phải lúc nào Xuân Thanh cũng được khen. Có những bài luận, anh chỉ vừa đọc vào đã phê bình gay gắt: "Em hôm nay không tập trung viết bài!"
Kèm theo giọng nói không vui ấy là một đôi mắt đen thăm thẳm đầy lo lắng nhìn đau đáu vào mắt cô.
Xuân Thanh biết vì sao anh như vậy. Bởi cả một buổi chiều anh để ý thấy tâm tư cô chỉ đặt vào những cơn ho của anh.
"Xuân Thanh!" Giọng anh nghiêm khắc.
"Dạ!"
"Em nên nhớ: Anh bảo em đến đây là để học!"
"Chứ không phải tò mò nhìn vào chuyện của người khác!" Xuân Thanh còn chưa dám ngước mặt lên, anh đã bồi thêm cho một câu chát ngắt.
"Em..." Cô muốn nói gì đó để thanh minh. Nhưng nhận ra: lời anh dặn là đúng nên Xuân Thanh lại cúi đầu nghe anh giáo huấn.
"Nếu ở đây...khiến em mất tập trung. Thì từ ngày mai em không cần đến nữa!" Nói dứt câu Hoàng Nam đặt quyển tập xuống bàn cho Xuân Thanh rồi xoay lưng.
"Em sẽ học hành nghiêm túc! Em hứa!" Cô vội nói để giữ lại bóng lưng anh đừng rời đi.
"Vậy viết lại bài đó đi! Anh duyệt qua sẽ cân nhắc!" Anh không nhìn Xuân Thanh chỉ để lại cho cô một câu nói rồi thẳng lưng bước lên bậc tam cấp.
"Viết xong mang tập vào phòng sách!"
Cứ như vậy, Xuân Thanh không dám lơ là dù một chút. Ánh mắt cô cặm cụi vào từng chữ, từng câu. Đọc chưa hay thì cô viết lại. Xuân Thanh không dám tưởng tượng đến cảnh: anh gập quyển tập rồi chỉ tay ra hướng cửa!
Cô không muốn làm anh giận cũng không muốn anh phải thất vọng vì mình. Lòng thành tâm, loại bỏ những vướng mắc, cuối cùng rồi cũng hài lòng với bài viết mới.
Xuân Thanh tự tin mang vở vào phòng sách.
Vừa đẩy cửa phòng bước vào, Xuân Thanh đã thấy anh ngồi ngay ngắn sau bàn viết.
"Đưa bài cho anh!" Hoàng Nam đoán giờ cô viết bài xong chuẩn xác.
"Ồ!" Xuân Thanh thoáng chút ngạc nhiên, cô đi nhanh tới đặt quyển tập trước mặt anh.
"Em lại bàn uống ly sữa, nghỉ ngơi mười phút rồi giải đề Anh!" Anh chỉ tay vào chiếc cốc có làn hơi bay lên là là.
Theo chiều tay anh chỉ, Xuân Thanh thấy luôn tập đề được xếp ngay ngắn trên bàn. Lòng cô khẽ rên lên: Thôi tiêu cái đầu heo mình rồi!
Trong lòng tự nhiên cảm thông với lời nói của mấy đứa bạn. Đúng là khổ thật mà!
Nhưng khi đối mắt với anh, Xuân Thanh nở nụ cười ngọt như mật: "Dạ, không thành vấn đề!"
Anh muốn cô học thành tài thì cô phải học thôi!
Qua hết đề Anh, Hoàng Nam lại cho cô nghỉ giải lao mười lăm phút rồi giải thêm đề Toán.
Học có sư phụ kèm cặp không bỏ lỡ chút thời gian nào như thế này. Xuân Thanh không tin mình không đậu! Thậm chí có lúc, cô tự luyến còn cho mình đỗ luôn giải thủ khoa.
Ấy vậy mà thật!
Giải nhất bảng đầu tiên là môn Văn trong kì thi học sinh giỏi cấp thành phố.
Cầm bảng điểm anh đưa, Xuân Thanh vui mừng mà nghẹn luôn nước mắt.
Mười bảy phẩy năm điểm, tên cô đứng đầu trong bảng tổng sắp.
Trong phút giây vỡ òa cảm xúc, Xuân Thanh lao về phía người đang đứng trước mặt, ôm chầm lấy anh.
Nhìn lại bảng thành tích trong tay, Xuân Thanh không khỏi bồi hồi nhớ lại lời động viên anh dành cho cô trước giờ vào phòng thi.
Bữa đó, anh tham gia dẫn đoàn học sinh giỏi của trường đến điểm thi.
Trước khi bước vào phòng, anh cầm tay cô nói: "Em cứ bình tĩnh mà làm bài! Anh tin giải nhất sẽ thuộc về em!"
Anh đã đặt niềm tin vào cô lớn như vậy...nên cô sẽ cố gắng vì niềm tin đó của anh!
Và hôm nay lòng tự tin ấy, chí quyết tâm kia đã biến ước mơ trở thành sự thật. Sự thật là cô sẽ có một suất tham gia bồi dưỡng để tham gia kì thi Học sinh giỏi cấp tỉnh.