Vào ngày xảy ra trận động đất ở Tây Xuyên, chồng tôi đã bỏ mặc tôi và bay đến một thành phố khác để tìm ánh trăng sáng của anh ta. Tôi bị vùi dưới đống đổ nát. Trước khi mất đi ý thức, tôi cố gắng gửi …
Vào ngày xảy ra trận động đất ở Tây Xuyên, chồng tôi đã bỏ mặc tôi và bay đến một thành phố khác để tìm ánh trăng sáng của anh ta.
Tôi bị vùi dưới đống đổ nát. Trước khi mất đi ý thức, tôi cố gắng gửi cho anh ta một tin nhắn: "Hạ Xuyên, ở đây có động đất, em bị vùi bên dưới, xung quanh tối lắm, em rất sợ..."
***
Sau khi được giải cứu, tôi đã gửi cho anh ta hai tin nhắn cuối cùng, rồi bỏ lại chiếc điện thoại dưới đống đổ nát.
"Hạ Xuyên, em không chịu nổi nữa. Thật tốt, cũng may anh có việc bận phải làm. Nếu không cả hai chúng ta và đứa bé sẽ bỏ mạng ở đây."
"Tốt quá, cũng may là anh không sao..."
***
Tôi đã cố tình làm vậy.
Tôi cố tình làm vậy, để anh ta nghĩ rằng tôi đã chết.
Tôi muốn anh ta phải ngày đêm sám hối, vì đã bỏ mặc tôi và đứa con chưa chào đời.
Tôi muốn anh ta phải khóc trong đau đớn và hối hận về những lỗi lầm của mình.
Đến thời điểm thích hợp, tôi sẽ đến trước mặt anh ta và nói: “Tôi muốn ly hôn”.