Quyển 10 - Chương 4

Lúc Doãn Nguyệt thức dậy lại cảm thấy cơ thể mình hơi kỳ lạ.

Có một loại cảm giác thoải mái vô cùng kỳ diệu, ở giữa hai chân trở nên tê dại, bắp đùi có chút yếu ớt, tim cũng đập nhanh một cách khó hiểu.

Chẳng lẽ... Chuyện này có liên quan đến giấc mơ tối hôm qua?

Nghĩ đến đêm qua mơ phải mộng xuân, cô không khỏi xấu hổ lấy tay che mặt, khuôn mặt nhỏ cũng trở nên đỏ bừng vì mắc cỡ.

Cô mơ thấy một người đàn ông nằm trên người cô, cởϊ qυầи áo của cô, vừa liếʍ vừa cắn vào người cô, cuối cùng còn đâm cự vật to lớn của đàn ông vào lỗ huyệt còn trong trắng của cô, cô cảm nhận được rõ ràng một loại kɧoáı ©ảʍ hệt như bay đến tận trời xanh.

Dươиɠ ѵậŧ của người đàn ông vừa thô vừa to, mỗi lần ra vào đều khiến lỗ huyệt cô run lên, đến tận bây giờ cô vẫn nhớ như in cảm giác lúc gã vào trong cô, vì vậy sâu trong bụng dưới có một luồng nhiệt nóng hổi, như thể có thứ gì đó chảy ra vậy.

Cô hốt hoảng kéo quần ra kiểm tra, kinh ngạc phát hiện đáy qυầи ɭóŧ dính một lớp nước đọng lại, giống như tối hôm qua cô vô tình đi tiểu ra khăn trải giường vậy, thậm chí ngay cả khăn trải giường cũng bị dính, qυầи ɭóŧ vốn có nền hoa màu xanh lục, giờ lại thành màu giống như đám mây không đều màu, màu xanh nhạt cũng biến thành xanh đậm khiến cô vừa xấu hổ lại vừa lúng túng, vội vàng thay qυầи ɭóŧ mới, tháo chiếc khăn trải giường mới trải được một ngày ra, ném nó vào máy giặt rồi thay vào một tấm trải giường màu hồng mới.

Nhìn tấm khăn trải giường trong máy giặt quay tròn theo chuyển động của l*иg máy giặt, cô tự hỏi, đây là lần đầu tiên cô ra khỏi nhà sống một mình, trong lòng khó tránh khỏi sợ hãi, vì lẽ đó mà tối đến không dám bò dậy đi vệ sinh, vậy nên mới đi tiểu... Ra giường hay sao?

Trời ơi, cô cũng mười tám tuổi rồi!

Nếu để người khác biết chuyện này, cô còn mặt mũi sống tiếp hay sao?

Sau một tiếng thở dài bất lực, cô bước vào phòng tắm để tắm rửa.

Không biết Phán Uy sống ở phòng 1207 bên cạnh đã thức dậy chưa?

Cô luôn đi ngủ sớm và dậy rất sớm, đi ngủ muộn nhất là lúc 12 giờ và thức dậy vào khoảng bảy giờ sáng, Phán Uy có tật xấu là thích ngủ nướng, nói không chừng bây giờ còn ôm chăn nằm ngủ đấy.

Nhưng bây giờ cô đói bụng rồi, muốn đi mua bữa sáng. Hơn nữa cô muốn đi xe buýt đến một siêu thị lớn cách đó khoảng 20 phút để mua một số thực phẩm và đồ dùng.

Trong căn phòng cô ở, đối diện phòng tắm là một chiếc quầy nhỏ, có bồn rửa và bếp từ, kệ trên còn có lò vi sóng, có thể dùng để đun nước hoặc một số thức ăn đơn giản, khá tiện lợi.

Bởi vì trường học của họ nằm ở một vị trí xa xôi phía trên núi, không giống như Đại học Phùng Giáp và Trường trung học cơ sở số 1 Đài Trung, nơi có những con đường sinh viên sôi nổi, trường của họ có cửa hàng và người bán hàng rong, cách đường chỉ khoảng 100 mét xa, cũng khá là vắng vẻ.

Vì vậy, cô và Phán Uy không chọn ở phòng riêng của sinh viên gần trường, bởi vì họ cảm thấy bất tiện khi đi ăn và đi mua sắm, hơn nữa, phòng riêng có giá ba bốn nghìn một tháng, còn phòng trọ của cô chỉ có năm nghìn, rẻ hơn nhiều so với mỗi mét vuông ở căn phòng kia, thế là bọn họ cũng không tính toán gì nhiều liền quyết định chuyển đến đây.

Trước khi tắm rửa, cô còn nhắn tin cho Phán Uy, nhưng mãi đến khi cô đã mặc xong quần áo chỉnh tề vẫn không thấy cô ấy trả lời lại, nhìn dáng vẻ còn ngái ngủ của Phán Uy, cô nghĩ bản thân vẫn nên tự mình đi ăn sáng thì hơn.

Gần nơi ở có mấy cửa hàng bán đồ ăn sáng, Doãn Nguyệt quyết định mỗi ngày ăn một cửa hàng xem cái nào ngon hơn, hôm nay chọn cửa hàng gần nhất.

Cô mua món trứng tráng đơn giản và sữa đậu nành trong cửa hàng ăn sáng ở phía ngoài cùng bên phải trong tầng một của tòa nhà rồi trở về, sau khi ăn xong thì lướt điện thoại một chút, nhân tiện xem xem siêu thị lớn mấy giờ thì mở cửa.

Sau khi loay hoay dọn dẹp nhà cửa và phơi khăn trải giường, rất nhanh đã đến 8 giờ 30 phút, cửa hàng mở cửa lúc 9 giờ, nhưng Phán Uy đó vẫn chưa có dấu hiệu dậy.

‘Mặc kệ cậu, tớ đi mua đồ trước, chờ đến khi cậu tỉnh lại muốn đi thì cùng nhau đi.’

Sau khi Doãn Nguyệt thấy dòng tin nhắn vẫn chưa được đọc của Phán Uy thì nhanh chóng đưa ra quyết định.

Nhặt chiếc túi màu xám bên cạnh, cô bỏ ví tiền, điện thoại di động và khăn giấy vào, lấy chìa khóa khóa cửa lại, sau đó đi bộ đến trạm xe buýt cách tòa nhà một ngã tư để chờ xe.

Phía sau lưng cô lúc này có một bóng người trong suốt đi theo.

Doãn Nguyệt đợi ở trạm xe buýt khoảng năm phút thì xe đến.

Nhìn thoáng qua, trong xe không có bao nhiêu người, có lẽ đã qua giờ cao điểm đi làm và đi học, tuy rằng chỗ ngồi đã chật kín nhưng chỉ có hai hành khách phải đứng mà thôi.