Chương 5

16

Cảnh sát Lâm nhìn tôi, dè dặt nói:

"Cô cũng biết đấy, tình huống của Giang Đông có chút phức tạp, kể cả có đồng ý hay không thì anh ta cũng dính líu đến vụ buôn ma túy. Dù sau này anh ta thay thế Thành Nham mở rộng công việc kinh doanh…”

Tôi kích động ngắt lời lão Lâm:

"Đầu anh ấy bị người động tay chân! Các người không biết sao, đầu anh ấy bị người ta động tay đó, một người sống sờ sờ bị người khác huỷ hoại, lúc đó các người ở đâu? Hả? Các - người - ở - đâu? Tại sao lại không dừng việc đó lại? Các người muốn tiếp tay để Thành thị bành trướng đúng không?”

"Nhưng……"

"Nhưng cái gì?” - Tôi cuồng loạn.

"Cảnh sát thâm niên bởi vì công chiêu hận, con trai bị người ta sát hại để trả thù, một người c.h.ế.t và một người khác bị hại, các người rốt cuộc bị làm sao thế?”

Lão Lâm cúi đầu lấy tay che mặt.

"Nhưng chẳng phải hai chúng ta là hai thế hệ chuyên đưa tất cả những con thú đội lốt người này ra ánh sáng sao? Dù lý do buôn ma túy là gì đi chăng nữa, chúng không đáng được tha thứ!”

Ông ấy giống như một con gà trống bại trận, không cam lòng nhưng cũng không còn gì để nói.

Lúc lâu sau, vốn liếng cuối cùng lộ ra:

"Thành thị chạy trở về Đông Nam Á, không thể bỏ qua công lao của Giang Đông!"

Lão Lâm đưa khăn tay ra, không nói gì thêm.

“Sẽ không tử hình phải không? Bản án sẽ được giảm nhẹ đúng không?”

Lão Lâm không thể đưa ra câu trả lời nhưng đồng ý với phán quyết sẽ sắp xếp cho tôi và Giang Đông gặp mặt một lần.

17

Mọi chuyện dường như đang diễn ra tốt hơn tôi mong đợi.

Giang Đông được miễn án tử hình và sẽ được giảm án nếu anh ta lập công trong thời gian chấp hành án.

Để bảo vệ người cung cấp thông tin, cảnh sát cũng kết án tôi.

Lão Lâm nói sau khi tù nhân được chuyển giao, tôi và Giang Đông có thể gặp nhau.

Tôi nhảy cẫng lên vì sung sướиɠ, nghĩ rằng mọi đau khổ trong quá khứ sẽ qua đi, cuối cùng tôi cũng có thể ôm hôn người yêu một chút.

Đó là một buổi chiều đầy nắng, một hàng xe hộ tống nhân viên vận chuyển đang hướng tới nhà tù trong thành phố.

Nếu không có chuyện gì xảy ra, chỉ mấy tiếng nữa thôi, tôi sẽ nói với Giang Đông rằng mình đang đợi anh về nhà.

Tuy nhiên, tai nạn đã xảy ra.

Miệng cống bất thình lình phát nổ liên tục khi xe hộ tống đi qua.

Xe hộ tống bốc cháy, các nhân viên được khẩn trương chuyển lên xe dự phòng.

Lúc xuống xe, tôi liếc nhìn Giang Đông.

Vẻ mặt của anh rất nghiêm túc, ngay khi nhìn thấy tôi, anh đã lao về phía tôi bất chấp sự cản trở từ viên cảnh sát.

Tôi không có thời gian để vui mừng hay thắc mắc.

Cảnh sát thậm chí không có thời gian để giơ súng.

Lúc tôi ngã xuống đất, tôi nghe thấy một tiếng hét chói tai.

Không….không.

Sẽ không có gì xảy ra.

Đầu Giang Đông vùi vào hõm cổ tôi thở dốc.

Tay anh đặt sau gáy tôi, cảm giác rất ấm áp.

"Đông, anh Đông, đừng dọa em, anh Đông à, anh hãy nói gì đi, anh Đông."

Tiếng súng liên tục vang lên, trong lúc hỗn loạn, bên tai tôi chỉ còn lại tiếng thì thầm ngắt quãng của Giang Đông.

"Thiên Tuệ, quên... anh."

"Hãy quên anh đi, Tuệ Tuệ, anh muốn...muốn…được bình yên...hàng năm!"



Nỗi tuyệt vọng sâu sắc nhất trên thế giới này là gì?

Đó chính là còn cách một chút nữa liền có thể bắt lấy ánh bình minh.

Chỉ một khắc thôi!

Có nhiều lời tôi chưa kịp hỏi.

Sau thời gian hội ngộ, tôi gọi anh hai tiếng “Anh Đông” nhưng anh vẫn không trả lời tôi.

Làm sao có thể chứ?

Tôi gập ghềnh sờ lên phía sau lưng của anh, cảm giác toàn bộ thế giới đều sụp đổ.

Ấm.

Cảm giác nóng hổi và nhớp nháp khiến người ta phát điên.

Tôi thật sự phát điên, tôi ép bác sĩ cứu người, tôi cướp súng của cảnh sát, muốn liều mạng chiến đấu với những kẻ đã sát hại anh.

Tôi được gây mê và trói vào băng ca.

Khi tỉnh dậy, Lão Lâm nói với tôi rằng tay súng bắn tỉa trên sân thượng đã bị bắt.

Khai ra Thành Minh Châu chỉ đạo.

Bây giờ họ có lý do để thực hiện một vụ bắt giữ xuyên biên giới, Thành Minh Châu sẽ sớm bị bắt.

Tôi im lặng lắng nghe, chờ đợi ông ấy nói xong.

Tôi hỏi: “Bây giờ tôi có thể đưa Giang Đông về nhà được không?”

18

Không có tang lễ, chỉ có một nắm tro.

Tôi đưa anh về Xuyên Tây.

Về đến nơi, tôi đứng bên ngoài cửa tiệm rải đinh khắp đường vào buổi tối.

Tôi ngậm điếu thuốc, mang theo cờ lê để thay lốp cho người ta.

Đυ.ng phải cô gái độc thân, liền hỏi cô ấy một câu:

"Đi một mình à?"

Ngày tháng trôi qua êm ả như nước, tin tức mỗi ngày đều từ Đài phát thanh Vân Nam truyền đến.

Tôi vẫn đang chờ tin tức kia, tin tức Thành Minh Châu sa lưới.

Ngày nhận được tin, tôi đóng cửa tiệm.

Đối diện với ảnh của Giang Đông, tôi rót một ly rượu.

"Ngày mai, sau khi tro cốt của anh được an táng, em sẽ đi tìm anh."

Sẽ thật khó chịu nếu những điều nên nói với nhau lại không rõ ràng.

Dù là người hay ma, chúng ta cũng nên gặp lại nhau.

Đêm đó say mèm, Giang Đông vào giấc mơ của tôi:

Tại hiện trường vụ nổ súng, mọi thứ đều đứng im.

Giang Đông người đầy máu ngồi dậy.

Anh mỉm cười vươn tay về phía tôi.

Tôi uất ức khóc lóc, hỏi anh có phải đã c.h.ế.t rồi không.

Anh không trả lời mà chỉ cười nhạo tôi khóc lóc thật xấu xí, anh sẽ không thích điều đó.

Anh cho tôi sờ mạch đập mình, cho tôi lắng nghe nhịp tim.

Anh hỏi tôi, nếu biết anh còn sống thì có làm tôi cảm thấy dễ chịu hơn không.

Tôi gật đầu.

Sau đó anh đứng dậy và chứng minh cho tôi thấy.

Anh có thể đi lại, cười đùa, chân anh sải những bước dài đến khúc cua của con đường.

Anh vẫy tay chào tôi trước khi rẽ vào đó.

Tôi tận mắt nhìn thấy anh quay lại liền biến thành một cậu bé.

Cậu bé tinh nghịch hét lớn "Tạm biệt".

Anh nói: "Anh đi đây, em đừng có đuổi theo anh nhé!”



Khi tỉnh dậy sau giấc mơ, tôi đã khóc đến nghẹt thở.

Tên khốn đó thực sự đã bỏ rơi tôi và đi đầu thai.

Cuộc sống cuối cùng cũng trở lại bình yên, chiến dịch chống ma túy ở Vân Nam đạt được thành công chưa từng có, tôi dần trở lại con đường mà Giang Đông mong muốn.

Những chuyện cũ khi xưa như thể đã xảy ra cả ngàn năm trước.

Nhưng một ngày nọ, khi vô tình nghe được bài hát “Under the Sea”, trái tim tôi chợt nhói đau.

Tôi đứng ngoài đường khóc như mưa:

Ai dám nói năm nào trên thế giới này cũng toàn là mộng ảo?

Quá muộn, quá muộn…

Người từng cười thút thít…

Quá muộn, quá muộn…

Cũng muốn hát cho bạn nghe…

Mưa xuân và ve kêu mùa hè…

Ngày mai sẽ là một ngày tươi sáng hơn…