Chương 87: Ký Ức đáng sợ

Chính là bài hát này ngày đó hợp tấu cùng cô ở một buổi tiệc, sau đó cô đã sa vào anh không lối thoát, tình yêu tuổi mới lớn rất chân thành, nhiều mộng mơ, cô không ngờ rằng cô và anh ta lại có một đoạn tình cảm mà có lẽ là đoạn tình đẹp nhất mà cũng là thất bại nhất vì anh chính là kẻ phản bội, anh phá hủy tình yêu thuần khiết của cô.

Rất nhiều năm trước đây cô vẫn còn canh cánh bên lòng những sự thù hận với hắn, cô cũng từng tưởng tượng ra cảnh muốn đánh hắn, mắng chửi hắn, nhưng mà bây giờ cuối cùng được gặp lại cô chỉ thấy khoảng cách xa lạ, dư vị nhạt nhẽo và dường như hình ảnh của anh ta không còn lưu lại gì trong tâm trí cô nữa.

Có lẽ từ lâu trong lòng cô đã có một người khác nào đó nhưng lại càng không rõ ràng minh bạch. Nhưng cho dù là ai cũng không phải là Huy Tường. Bất giác cô nhớ về người cứu mình.

Thật điên! Người đó ra sao, mặt mũi thế nào cô không biết, tự mình đa tình quá ư là ngu ngốc.

Ở một diễn biến khác tại Campuchia, trong chiếc siêu xe, Định Quân vỗ vai Phương Khiêm:

Đáng lý ra tôi không đưa cậu đi, nhưng mà do không yên tâm về cậu nên dích thân tôi sẽ đưa cậu đi.

Phương Khiêm cười vẻ khổ sở:

Lần này đi cứu ai thế?

Định Quân cười nhạt nhẽo, gương mặt phảng phát vừa có chút tà khí vừa có chút quân tử:

Không hẳn là cứu người, chẳng qua là một quân cờ trong ván cờ lớn của Harry.

Nói sơ cho tôi nghe về người đó và tôi phải làm gì?

Định Quân chậm rãi nói:

Cậu mang 13 tỷ này, đi chơi trong sòng bài, phải và thắng về 26 tỷ. Nhưng mà cậu không được lộ tài quá sớm, cậu phải tiếp cận với người đàn ông này.

Định Quân đưa hình ra, thì đó là Gia Huy dượng tư của Lan Chi.

Phương Khiêm nheo mắt mấy giây, cảm thán nói:

Tôi phải khiến anh ta thắng đúng không nhỉ?

Chính xác, nhưng anh phải để anh ta thua 20 tỷ mới được giúp.

Tôi có thể hỏi một chút được không?

Định Quân lắc đầu, gương mặt không thay đổi:

Không! Khi nào cậu hoàn thành nhiệm vụ này tự khắc sẽ hiểu.

Phương Khiêm không hỏi nữa, mang vali chứa 500.000usd, hôm nay mặc vest trắng, thắt nơ, mang kính trắng như một quý ông, bước vào sòng Casino, đủ cung bậc cảm xúc, anh lâu ngày gác kiếm nay lại tái xuất không biết sẽ như thế nào? Anh dáo dác tìm người gọi Gia Huy và thấy anh ta bên một bàn poker. Nhưng không vội vàng mà thu mình bên mấy bàn Blackjack, chờ đợi thời cơ.

Bên này Gia Huy, không biết ở trong này bao lâu rồi, đầu bù tóc rối, râu ria lởm chỏm, nhìn rất hoang tàn. Phương Khiêm cười nhẹ một cái nghĩ thầm:

Đúng là một con nghiện cờ bạc, nhìn anh ta chắc là có thóp này không thể cứu vãn, nên Harry muốn lợi dụng điểm này để uy hϊếp anh ta, sau lưng người này chắc là có lợi ích cho Harry. Harry anh đúng là không đơn giản mà. Nhưng phải công nhận Harry à! Anh chính là người duy nhất mà tôi tôn trọng.

Tiếng ồn ào và ánh đèn trong Casino khiến người ta u mê bất hoại, càng chơi càng nghiện, càng nghiện càng thua. Nhưng nếu hôm nay Phương Khiêm thắng quá 30 tỷ sẽ không toàn mạng mà ra khỏi Campuchia, nên Định Quân chỉ cho phép thắng 26 tỷ.

Dealer bên kia nhìn vào Gia Huy nói bằng tiếng anh:

Ngài đã thua 15 tỷ rồi đó. Có muốn tiếp tục nữa không?

Tiếp tục.

Gia Huy đã ở trong sòng bài một tuần lễ rồi. Và 70% là thua. Anh cầm 20 tỷ đi làm ăn nhưng cuối cùng là nướng vào đây. Cảm thấy thật chua xót.

Phương Khiêm lặng lẽ quan sát sau 8 tiếng đúng bon. Phương Khiêm cười tươi nói trong lòng “Đến lúc rồi! Coi bộ sớm hơn dự kiến của tôi, đúng là một tên vô dụng”.

Gia Huy mất sạch 20 tỷ. Đang muốn vay tiền để gỡ lại, thì Gia Huy được vỗ vai một cái, Phương Khiêm cúi xuống hỏi nhỏ:

Anh, nếu muốn chơi tiếp thì đi theo tôi một lát. Tôi sẽ giúp anh kiếm lại số tiền đó.

Gia Huy ngạc nhiên:

Anh là ai?

Phương Khiêm chỉ cười khinh thường:

Tôi là ai không quan trọng! Nhưng mà tôi nhận được một lời ủy thác quan trọng, bằng mọi cách phải đem anh ra khỏi sòng bài khét tiếng của lão Sa này. Bây giờ có vài thỏa thuận cần chữ ký của anh. Đi theo tôi, lát nữa tôi sẽ giúp anh lấy về số vốn ban đầu không thiếu một đồng nào.

Ủy thác? Kiếm lại số vốn?

Tâm tình đang rối loạn, phải nhanh chóng đem 20 tỷ về bỏ vào ngân sách công ty không thì tiêu mạng. Nên Gia Huy như một con chó hoang mà cụp đuôi đi theo Phương Khiêm.

Trong phòng nghỉ, Gia Huy ký một bản thỏa thuận nợ tiền và làm một việc sau khi rời khỏi đây. Trong lòng có chút bất an nhưng không thể làm gì khác. Phương Khiêm lấy được bản thỏa thuận cất vào vali và đem vali tiền lên mở ra, lấy vài cọc tiền bước đến bàn poker thể hiện tài năng và độ gian xảo của mình.

Trong phòng điều khiển camera, chủ sòng bài thảng thốt bằng tiếng Campuchia:

Cậu ta là Alan đúng không?

Người trợ lý nói:

Đúng! Thưa ông chủ. Từ lúc hắn ta bước vào là tôi đã để ý.

Ông chủ thổi điếu xì gà làn khói nghi ngút, khuôn mặt đã già nhưng vẫn hầm hố và đáng sợ:

Chẳng phải hắn ta đang lẩn trốn và gác kiếm mấy năm nay sao?

Người trợ lý cười:

Dù sao anh ta cũng là cao thủ hạng 2, nói gác kiếm cũng khó. Chạy trốn từ Châu Âu ẩn mình đến được đây chắc cũng có lý do.

Trầm mặc một lúc rồi nói:

Cứ để anh ta chơi. Nhưng nếu con số anh ta thắng vượt qua 30 tỷ thì xử lý hắn.

Ông yên tâm. Tôi sẽ xử lý.

Ừ! Anh ta là nhân vật không đơn giản, phía sau chắc có chống lưng. Cứ quan sát đừng manh động. Biết đâu có ngày sẽ hợp tác.

Được rồi! Tôi ra đây.

Hít một điếu xì gà cầm ly rượu mạnh uống cạn và cười thâm hiểm.