chương 86: Sự uy hϊếp tĩnh lặng 3

Lan Chi gật đầu chào Ngọc Diệp, Nguyên Phong trong lòng cũng không thoải mái, rõ ràng đang đi theo đuổi, đi hẹn hò tận hưởng không gian riêng mà giờ gặp tình cảnh này. Anh đứng lên kéo ghế cho Ngọc Diệp, cô ta cười nụ cười quyến rũ xinh đẹp mắt lúc nào cũng quyến luyến nhìn vào Nguyên Phong. Lan Chi cũng có dự cảm không tốt. Đột nhiên Huy Tường lên tiếng:

Nguyên Phong, anh quen biết với người đẹp này bao lâu rồi? Người đẹp này có bạn trai chưa? Vừa nhìn tôi liền thấy quen quen, không biết mình có gặp ở đâu không nhỉ?

Lan Chi sửng sốt và trong lòng lo lắng:

Mong là anh ta không vạch trần thân phận của mình, cũng đừng nói chuyện quá khứ của hai người họ. Nhưng bên ngoài cô cười tươi:

Tôi mới đến thành phố này không lâu. Chắc là anh nhìn nhầm ai rồi đó!

Huy Tường nhếch mép nụ cười ẩn ý:

Uh! Có lẽ vậy, trông cô giống với người yêu cũ của tôi nên có chút cảm thán.

Lan Chi rủa thầm:

Chết tiệt! Anh ta vẫn khốn nạn như xưa.

Nguyên Phong nhìn Huy Tường đôi mắt thâm trầm lại:

Huy Tường à, anh đừng có chọc người không nên chọc nha. Lan Chi là bạn tôi, cũng là đối tác tiềm năng của tập đoàn tôi. Anh ăn nói cẩn thận một chút. Không phải ai là phụ nữ thì anh cũng có thể quen biết được.

Không khí đang yên vui lãng mạn, thì tự nhiên âm u trầm mặc. Huy Tương nheo mắt lại cười giả trân:

Nguyên Phong à, anh làm gì nóng nảy vậy. Tôi chỉ là thấy người đẹp muốn đùa chút thôi. Không có ác ý mà. Anh làm quá à. Giỡn mà.

Ngọc Diệp vẻ mặt cau lại:

Huy Tường, anh thôi đi. Bớt cái tính cà rỡn lại giùm tôi. Thấy người đẹp là tít mắt tít mũi, quên mất mình là ai rồi à. Nhìn cũng biết người ta là con nhà đàng hoàng. Không phải để anh chọc ghẹo.

Huy Tường ngẩn người, suy nghĩ trong lòng:

Aí chà! Cô chủ của tôi hôm nay bày đặt làm thiếu nữ thiện lành này nọ, được, tôi sẽ tròn vai với cô. Anh tỏ vẻ tươi cười:

Được! Xin lỗi tôi hơi mất bình tĩnh. Vì tôi có tật gặp người đẹp thì khó kiềm chế. Lan Chi cô bỏ qua nhé.

Lan Chi im lặng không nói gì.

Trong lòng tự nhiên khó chịu không thôi, tại sao cô và anh phải gặp nhau như vậy? Tưởng rằng cả đời không gặp lại. Giờ gặp lại thái độ anh ta khiến cô cảm thấy quyết định bảy năm trước vô cùng đúng đắn, tự nhớ lại cảm thấy buồn nôn tại sao năm mười tám tuổi ngu ngốc đến như vậy.

Cô lặng lẽ nhìn ra khung cửa sổ nhìn xuống mặt đường, thi thoảng nhìn qua Huy Tường, cô vô cùng chán ghét.

Nguyên Phong nhìn phục vụ đem món ăn lên và cảm ơn. Lan Chi thì tâm tình bây giờ rối loạn không còn thoải mái để thưởng thức không gian hay món ăn, mỹ vị gì nữa tất cả đã bay mất khi khi Huy Tường xuất hiện, những ký ức bảy năm trước ùa về, cảm xúc dâng trào trong cơ thể, trái tim cô muốn nhảy khỏi l*иg ngực. Không phải loại cảm xúc của tình yêu nữa mà loại cảm xúc chán ghét, và sợ hãi.

Hôm nay cô không biết có phải trời xui đất khiến lại gặp lại người này hay không, nhưng mà cô dự đoán rằng cô sẽ không còn được bình yên như mong đợi. Bình yên khó đến như vậy sao?

Ban đầu cô còn sợ anh vạch trần mình, nhưng thái độ anh ta có vẻ đang muốn âm mưu gì, lạnh nhạt, thờ ơ, diễn kịch đúng rồi anh ta giỏi nhất là diễn kịch mà, anh ta giả vờ xem như chưa từng quen biết cô nhưng lại có những lời nói cử chỉ mờ ám mà chỉ có cô mới nhận thức rõ. Đột nhiên Huy Tường nhìn xung quanh và nói:

Mọi người muốn nghe một bài nhạc Piano không?

Lan Chi lại suýt làm đổ ly nước. Đàn Piano à? Cô suy nghĩ nhiều năm trước cũng vì cái tài đàn dụ hoặc của anh ta mà đã thu hút cô, rồi khiến cô mê mệt hắn ta. Lúc này cô cười trừ trên mặt thể hiện sự bất mãn.

Ngọc Diệp đang ngậm nước muốn phun ra:

Anh còn biết chơi piano à? Thảo nào đám con gái cứ nhào vào anh như thiêu thân.

Nguyên Phong cười, cũng có chút mỉa mai:

Luật sư trợ lý Huy Tường thật là tài hoa nhỉ. Anh thử xem.

Lan Chi thì lại im lặng chập hai, từ suốt buổi đến giờ Nguyên Phong để ý và hỏi:

Lan Chi, cô không sao chứ? Suốt buổi hôm nay cô như người mất hồn.

Ngọc Diệp nhìn qua cô hỏi:

Cô vẫn ổn chứ? Hay là do tôi và trợ lý làm phiền cô và anh Nguyên Phong?

Lan Chi có vẻ nhợt nhạt thất thần giải thích:

Không có, không phải chỉ là bao tử tôi có một chút vấn đề.

Ngọc Diệp lấy một gói thuốc ra đưa cho cô, Nguyên Phong giật mình:

Kelly em!

Em cũng bị bao tử nên hay để thuốc vào người, khi cấp bách có thể chữa nhanh.

Lan Chi cười khổ trong lòng vì cô không phải đau bao tử mà là đang đau tim, đang sợ Huy Tường vạch trần cô trong lòng không thể bình tĩnh, cô nhìn qua Ngọc Diệp dáng vẻ bên ngoài là thật lòng quan tâm, nhưng bên trong thì đang dò xét, cô đang hiểu cô ấy đang muốn thu hút người đàn ông bên cạnh, nhưng quả thật không thể từ chối nên cô lấy gói thuốc và nói nhẹ nhàng:

Cảm ơn chị!

Nguyên Phong suy nghĩ trong lòng:

Hy vọng sẽ không có gì xảy ra. Có lẽ Hoài Nam đang lo xa quá. Kelly cũng có mặt dịu dàng tốt bụng đó chứ. Chắc là sẽ không có vấn đề gì.

Huy Tường nhìn cô rồi nhẹ bước lên sân khấu ngồi vào cây đàn và dùng micro tâm sự, giọng điệu lôi cuốn:

Xin chào quý vị và các bạn, tôi không phải là nhạc sĩ cũng không phải ca sĩ nhưng hôm nay ngẫu hứng nên đến đây, vô tình thấy cây đàn này, khiến cho tôi nhớ lại mối tình thời trai trẻ của tôi, tôi và cô ấy điều biết chơi nhạc cụ. Cách đây bảy năm tôi đã làm tổn thương cô ấy, cảm thấy rất hối tiếc nên nhân cơ hội này ngồi vào phím đàn ôn lại kỷ niệm một chút và hy vọng hôm nay nếu có cơ may cô ấy ở đây và nghe tôi đàn. Tôi sẽ chơi bài A Time for Us.

Ở dưới vỗ tay và lắng nghe. Huy Tường nắn nót phím đàn và chơi bài sâu lắng. Ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về Lan chi, không ai phát hiện chỉ có Lan Chi chột dạ nhìn qua là thấy anh ta vừa cười vừa thể hiện. Đúng là dọa cho sợ mà!

Bên kia bàn Nguyên Phong chợt nhớ A Time For Us của Lan Chi, chợt trong lòng đang có chút hoài nghi, trong lòng cũng có những dự cảm không tốt lắm, còn Ngọc Diệp thì ngước mặt lên trời suy nghĩ:

Huy Tường ơi Huy Tường! Anh đúng là cái thứ chết tiệt mà. Bày trò ghê thật. Anh ta đang có ý đồ gì với cô gái kia sao? Hay là cô ta và Huy Tường có gì đó với nhau. Cô gái này thật sự là ai?

Còn Lan Chi, tĩnh lặng, cô không ngờ mình lại gặp tên khốn kiếp này ở đây, cô không hận nữa nhưng mà nhìn thấy hắn ta trong lòng sóng trào dâng cuồn cuộn.