Buổi tối, Lan Chi mới xuống cửa tòa nhà thì xe Nguyên Phong dừng ở trước, anh gọi điện cho cô, Lan Chi mở máy:
Alo!
Cô đi với tôi luôn đi! Tôi đang ở bên tay phải cô!
Lan Chi nhìn qua đúng là thấy anh, cô hơi bất ngờ chân bước tới hỏi;
Anh chờ tôi ở đây sao? Tôi định về nhà thay đồ.
Không cần phiền phức vậy. Cô mặc như vậy là đẹp rồi. Đi thôi.
Lan Chi cười, lên xe:
Tôi có thể hỏi anh vài câu được không?
Được! Anh cười tươi như ánh sáng mặt trời, dáng vẻ vô cùng ưu tú.
Lan Chi hơi đỏ mặt khi nhìn anh.
Sao anh lại theo đuổi tôi?
Vì thích là thích, đâu cần lí do.
20 phút sau tại Nhà Hàng Trên Mây,
Lan Chi thanh thoát theo sau Nguyên Phong, nhà hàng này phong cách Tây ta đều có, Lan Chi thấy rất thích vì nhìn ra được toàn thành phố, bên trong còn có nhạc cụ để giao lưu. Hai người tranh thủ bước đến bàn phía ngoài nhìn ra được khung cảnh Sài Gòn hoa lệ của buổi tối, ồn ào và sang trọng. Nguyên Phong vui vẻ nhìn cô và hỏi han vẻ ân cần:
Cô ăn món gì?
Lan Chi cười lên xinh đẹp nheo mắt:
Anh có thể gọi thử một món nào đó mà khiến tôi hài lòng đi. Tôi thì cũng hay thưởng thức sự quan tâm của người khác lắm.
Nguyên Phong cười:
Cô dễ nuôi hay khó nuôi nhỉ?
Anh nghĩ sao?
Cả hai cùng cười, cả hai quyết định gọi món việt thuần túy, sau đó đợi phục vụ đi hai người cầm ly nước uống.
Phía ngoài Huy Tường ngồi góc trái nhìn vào bên trong thấy một hình ảnh người con gái quen thuộc, nhìn qua là thấy Nguyên Phong nên anh bất ngờ bỏ ly rượu xuống định gọi cho Ngọc Diệp thì lúc này cô ấy bước vào, tay đang nghe điện thoại:
Được! Tôi đồng ý với giá đó. Ngày mai gửi mail cho tôi.
Ngọc Diệp ăn mặc vô cùng xinh đẹp quyến rũ, nhưng trong mắt Huy Tường thì không có chút hứng thú nào, cho dù anh ta có ham mê sắc đẹp đi chăng nữa nhưng với người phụ nữ này thì anh khá dè chừng thậm chí còn muốn cách xa, nếu không phải vì số cổ phần của tập đoàn Lý Gia có giá trị cho anh ta, thì còn lâu anh ta mới nguyện ý làm việc với Ngọc Diệp. Ngọc Diệp kiêu kỳ bước đến bàn của Huy Tường giọng điệu gắt gao:
Anh đúng là biết hưởng thụ thật đấy! Cả ngày nay chui đi đâu thế.
Anh cười khẩy:
Làm việc cho cô. Sao cô không tin tôi à?
Ngọc Diệp vẻ mặt kiêu ngạo:
Sao đây! Kể công à. Đưa hồ sơ anh có ra đây.
Anh ta đưa tập hồ sơ chứng cứ và dặn dò:
Cô phải sử dụng nó một cách thông minh. Các lão già này cáo già lắm, qua mặt ba cô mấy chục năm. Tốt nhất cô nên loại từng người thôi.
Ngọc Diệp chau mày:
Tôi biết xử lý, không cần anh dạy tôi. Mấy chú bác này mấy chục năm chắc đã kiếm không ít lợi nhuận. Thật đúng là cái túi không đáy.
Tất nhiên rồi. Ba cô đúng là quá hiền lành và dung túng cho cái đám già bất tài đó.
Huy Tường nãy giờ tuy nói chuyện với Ngọc Diệp nhưng ánh mắt cố tình nhìn về góc trái, đôi nam nữ đang cười đùa, người con gái đó anh mau chóng nhận ra và đang nghĩ thầm:
Là cô ta sao? Sao cô ta lại ở đây?
Ngọc Diệp nhạy cảm hỏi:
Anh nhìn gì mà nhìn chăm chú thế. Gặp người quen à hay gặp tình địch.
Huy Tường cười đểu với cô và nói:
Tôi sợ không phải tình địch của tôi mà là của cô.
Ý anh là sao?
Anh thẳng thắng mắng Ngọc Diệp không nể nang, giọng điệu pha chút bực dọc:
Cô bị sao thế? Lúc bước vào không thấy gì bên góc trái à.
Ý anh là sao đây, anh muốn nói gì?
Cô chầm chậm quay qua góc trái nhìn thấy Nguyên Phong cô liền vui mừng nhưng niềm vui vội tắt nhanh khi nhìn qua thấy một người ôn nhu xinh đẹp có phần kiêu kỳ của tiểu thư quyền quý thì trong lòng dậy sóng, nhưng với tâm cao khí ngạo của cô thì dù rất tức giận nhưng cũng trở nên thu mình lại tỏ vẻ dịu dàng và ánh mắt trở nên nguy hiểm hơn khi quay qua nhìn Huy Tường, anh cảm tưởng mình đang ở gần hỏa diệm sơn, anh chợt cười:
Đừng nóng! Nhỡ đâu là bạn bè đối tác thì sao?
Ừ! Mong thế nhưng trực giác cho tôi biết không bình thường lắm.
Cô bóp chặt ly nước trong tay trong người sôi sục. Nhiều năm theo đuổi tình yêu, cố chấp yêu một người như vậy, bây giờ làm sao cam tâm nhìn người đàn ông mình yêu nhiều năm đi yêu người khác, cảm giác đau đớn đó giống như một con dao đâm sâu vào ngực mình máu chảy đầm đìa, trái tim tê dại.
Huy Tưởng có gương mặt thật sự tuấn tú, gương mặt này chỉ để trang trí cho đẹp thôi, nhưng lòng dạ so với rắn rết còn độc hơn gấp trăm lần, anh cười một nụ cười nham nhở:
Cô muốn qua chào hỏi một chút không? Thăm dò thử, cô gái bên kia tôi thấy có chút thích rồi đó.
Ngọc Diệp vẫn giữ bình tĩnh:
Như vậy không ổn lắm.
Cô chau mày, gương mặt hơi khó coi, không biết làm sao tay run cầm ly nước vuột tay đổ xuống bàn.
Huy Tường cũng có lúng túng, nhưng anh lại nảy sinh ra ý định, qua đó ngồi cùng, để xác nhận vài chuyện:
Hay là giờ chúng ta đi qua đó coi như tình cờ gặp nhau giao lưu. Tôi muốn có một chút kí©h thí©ɧ.
Thật ra trong tâm anh muốn qua nhìn người con gái đó, người con gái mà bảy năm trước là người đã từng là nữ thần yêu anh say đắm bây giờ ra dáng thế nào. Ngọc Diệp suy nghĩ một chút rồi nói:
Được! Chúng ta qua đi.
Hai người bước qua thì Ngọc Diệp tươi cười hớn hở:
Ôi! Anh Nguyên Phong, dạo này hẹn anh khó quá, hôm nay lại tình cờ gặp anh ở đây.
Nguyên Phong ngưng đọng mấy giây, sau đó bật cười:
Kelly! Em đang có việc ở đây à?
Ngọc Diệp cười cười:
Em với trợ lý của em có việc cần bàn. À người đẹp này là ai đây.
Nãy giờ Lan Chi bất động khi nhìn thấy Huy Tường, trong lòng cuộn trào làn sóng của bảy năm về trước, cô bất động nhìn thẳng về Huy Tường, khiến anh ta nhìn vào cô cười khẩy lên một tiếng, Nguyên Phong thì vui vẻ giới thiệu:
Đây là Lan Chi, bạn anh. Cô ấy làm ở Tập Đoàn Growth up.
Ngọc Diệp cười tươi như hoa nhưng trong ánh mắt cứ nhìn thẳng Lan Chi:
Chà là đối tác tiềm năng của anh hả? Em ngồi xuống được chứ?
Nguyên Phong không thể từ chối nên gật đầu. Lan Chi cũng gật đầu che dấu ánh nhìn về phía Huy Tường.
Huy Tường sọt tay vào túi, anh không biết tại sao Lan Chi ở đây nhưng hiện tại lại giả vờ không quen biết anh ta, được rồi, nếu đã vậy thì anh cũng sẽ giả vờ luôn, xem coi cô sẽ ứng phó như nào:
Chào Lan Chi! Cô không ngại cho tôi ngồi kế bên chứ.
Mặt Lan Chi dường như biến sắc, cô hơi run trong người lắc đầu:
Anh cứ tự nhiên.