Chương 84: Sự uy hϊếp tĩnh lặng 1

Buổi trưa bên tòa nhà của tập đoàn Trịnh Gia, Khôi Nguyên đang ngồi gõ máy tính thì đột nhiên điện thoại reo lên, nhìn dãy số lạ anh chau mày lại:

Là hắn ta!

Chần chừ nhưng anh vẫn nghe máy:

Alô!

Hà Phi đang ngồi ở hồ bơi, thân hình lực lưỡng, mái tóc hung đỏ khiến anh có khí chất hơn người, gương mặt lạnh lùng, đôi mắt cũng vô cùng trống rỗng ấy hỏi lại:

Này! Cậu chủ à! Tôi thấy cậu suy nghĩ cũng đã hơn một tuần rồi? Chuyện hôm đó cậu không quên đấy chứ?

Khôi Nguyên thở dài:

Chuyện đó...chuyện đó...tôi không...tôi không quên! Nhưng chỉ có điều là...

Khôi Nguyên ngập ngừng nhưng dường như Hà Phi đã hiểu được ẩn ý, anh ta đáp:

Tôi không có thời gian chơi đùa với anh! Tôi cho anh thêm sáu tiếng nữa. Sáu tiếng sau tôi hẹn anh ở địa điểm hôm trước. Đừng mong giở trò gì sẽ không yên ổn đâu.

Khôi Nguyên bất an:

Được!

Khôi Nguyên cảm thấy bất lực, nhưng lại nghĩ về người đó chắc chắn không phải dạng vừa, đã theo dõi lịch trình của anh, biết rõ tâm cơ và kế hoạch của công ty, thì không thể bình thường. Nhưng nếu anh từ bỏ dự án bệnh viện thì ông nội sẽ tức chết, còn cổ phần công ty? Sao anh ta chỉ muốn 10% lại còn là hai năm sau mới chính thức nhận làm cổ đông? Anh ta đang muốn làm gì? Khôi Nguyên ngồi gõ nhịp lên bàn.

E rằng nếu không đồng ý thì công ty nguy mất. À không phải mà là chính mình gặp nguy trước, trước hết cứ thuận theo hắn, từ từ xử lý.

Tập đoàn Trịnh Gia cũng là tập đoàn lớn cũng có kinh doanh đầu tư thêm các mảng giải trí, nên hình ảnh của Khôi Nguyên vẫn được quan tâm nhất là giới tính, mặc dù xã hội hiện đại giới tính không phải là vấn đề lớn nhưng mọi người vẫn kỳ thị, nếu như anh thừa nhận thì bản thân anh không ảnh hưởng gì nhưng mà gia tộc có ảnh hưởng. Nên ông nội của anh bằng mọi giá phải làm thông gia với bên tập đoàn Ngô Thụy ở khu vực miền tây.

Nghĩ không được nên Khôi Nguyên ra ngoài trong lòng đầy ủy khuất.

Hà Phi đang bơi trong hồ thì hai tên vệ sĩ đến đưa một tệp hồ sơ. Anh ta bơi vào và bước lên thân hình hoàn hảo, với tay lấy khăn lau khô người cầm tệp hồ sơ mà cười khẽ:

Tất cả đều là một lũ ngu ngốc.

Tan tầm buổi chiều,

Uyển Nhi đang đi trên đường quẹo vào hẻm nhỏ để đi ăn tối thì vô tình một đám người ăn mặc hầm hố, xăm trổ, cô hơi bất ngờ:

Các anh muốn làm gì?

Đám lưu manh cười to:

Em gái! Khi nào trả tiền cho tụi anh đây? Đừng để anh làm căng với em.

Uyển Nhi lo lắng:

Anh hai à! Anh cũng biết là em đang gặp khó khăn mà, ba mẹ em đang vất vả ngoài kia, em sẽ cố gắng trả anh sớm hơn. Nhưng mà tới 2 tỷ lận. Anh cho em chút thời gian.

Cả đám lại sấn tới:

Chút thời gian hoài nha! ĐM mày giỡn mặt với tao hả mậy?

Xong anh ta hung hăng tát một cái vào đầu, Uyển Nhi đau đơn say xẩm mặt mày, tâm lý hoảng sợ quá lui ra vách tường đưa tay che lên đầu:

Anh đừng đánh em! đừng!

Một tên thanh niên giọng bác, chát chúa:

Con khốn này! Con quỷ cái mày dám dỡ sao?

Tụi đàn em nhao nhao:

Anh hai! Hay là đưa nó vô cho chị hai xử lý nó đi, nó cũng có nhan sắc chắc cũng thu hút, gương mặt và thân hình này chắc khách cũng nhiều đó.

Ngon! Hay là mình đem nó đi test trước đi.

Liếʍ môi một cái, tên đàn anh cân nhắc:

Nghe nó là thục nữ gì đấy, lại là nhà báo.

Đập máy chụp hình nó đi, coi chừng nó chụp hình lại tố cáo anh em mình.

Uyển Nhi vô cùng hoảng sợ, đang hoảng loạn thì có người kêu lên:

Khoan đã!

Uyển Nhi ngước lên nhìn thì chợt thấy Bách Lâm, cô suy nghĩ:

Là anh ấy! Sao anh ấy ở đây?

Cả đám nhao nhao:

Sao chú em! Chuyện này không liên quan đến chú em. Anh đây lịch sự mời chú em ra chỗ khác chơi.

Bách Lâm chau mày, trên người đang mặc trang phục đi làm chiếc áo vest màu đen được cởi ra, bên trong còn lại là chiếc ghi lê caravat áo sơ mi trắng, mái tóc nâu bồng bềnh, vẻ ngoài ưu tú thư sinh của anh khiến mấy tên giang hồ cười thảm, xem thường anh ta, Bách Lâm bước đến trừng mắt:

Nếu tôi không đi thì sao? Cô ấy là bạn của tôi. Tôi không thể để bạn mình xảy ra chuyện gì được.

Từng lời anh nói khiến Uyển Nhi sững sờ, nhưng rất nhanh cô lại nói:

Bách Lâm, đây là chuyện riêng của gia đình tôi, tôi không muốn liên lụy anh.

Bách Lâm lắc đầu:

Không sao đâu. Chúng ta là bạn bè. Nếu tôi đã thấy nhất định sẽ giúp. Sao có chuyện gì, một đám đàn ông ăn hϊếp một phụ nữ trong con hẻm nhỏ này vậy mà còn gọi là đại ca giang hồ kiểu gì.

Tên đại ca cười lớn:

Mày định làm anh hùng cứu mỹ nhân à, không phải tao đi ép nó, mày cũng biết cho vay như tụi tao cũng phải sống chứ. Tao cũng cho nó thời gian rồi, nhưng gia đình nó không có biết điều. Lại không biết chữ chết viết ra sao. Nên tao cho nó một bài học thôi. Mày ngon thì trả cho nó đi.

Cô ấy nợ bao nhiêu?

Bách Lâm hỏi khiến Uyển Nhi hơi bất ngờ:

Bách Lâm anh….

Tên đại ca nghe thì thú vị nhìn qua Uyển Nhi:

Chậc! Chậc! Mày có thằng bồ tốt đấy, giàu có thế này sao không nói sớm cho bớt khổ không, sĩ diện làm con mẹ gì. Không nhiều đâu 2 tỷ thôi.

Bách Lâm móc trong túi ra tập chi phiếu ghi vào năm trăm triệu:

Đây là năm trăm triệu tôi gửi trước cho anh. Đây là danh thϊếp của tôi. Sau này cần gì cứ gọi cho tôi.

Uyển Nhi nói:

Bách Lâm anh đừng...Uyển Nhi bị chặn lại bởi đám đàn em.

Tên đại ca cười:

Thôi được nhận tạm vậy 2 tháng sau mày mau chóng giải quyết đi. Không thì mày liệu hồn đó.

Tụi đàn em định đi thì Uyển Nhi gọi:

Trả máy ánh cho tôi.

Tên đại ca nhướng lên:

Trả cho nó đi.

Xong rồi tụi đàn em đi hết, Uyên Nhi ngồi xổm xuống khóc như mưa. Lúc này Bách Lâm bình thản đi đến chỗ Uyển Nhi rồi nói nhẹ nhàng:

Thôi hết chuyện rồi! Bây giờ đi uống nước rồi nói cho tôi nghe chuyện gì?

Hai người đi ra hẻm lên xe Uyển Nhi nhìn Bách Lâm khó hiểu, cô hỏi:

Số tiền lúc nãy.

Cô đừng lo lắng! Coi như cho cô mượn, hai tháng nữa tôi cho cô mượn thêm hết phần còn lại. Nhưng trước hết chúng ta cần nói chuyện. Cô là bạn Lan Chi cũng như bạn của tôi. Lúc này Lan Chi không tiện giúp tôi sẽ giúp cô.

Nhưng mà...tôi thật sự thấy ngại lắm.

Bách Lâm vừa lái xe vừa nói:

Đi theo tôi. Lát có gì nói sau.

Xe chạy trên đường trong xe tĩnh mịch.