Chương 77: Vũ Minh nổi dậy

Trở lại tập đoàn Ngô Thụy, dù tin tức vụ lộn xộn ở nhà được phong tỏa nhưng vốn dĩ vẫn có những bài báo viết nhảm, nên khiến ông Quang Đại và bà Diễm Ngọc không vui, Vũ Minh là con trai ông Bá Diệp, năng lực làm việc có giới hạn nhưng thủ đoạn thì vô biên, anh ta đang muốn lấy lại chút uy quyền của mình là ngồi vào chỗ của Lan Chi lúc trước, bộ phận đó phải có chuyên môn và nhạy bén thì sẽ dễ chịu hơn, ngoài Lan Chi ra thì còn rất nhiều cổ đông và nhân sự khác có thực lực nền Vũ Minh muốn ngồi vị trí trưởng phòng kế hoạch tài chính cũng là một sự khó khăn, hơn nữa vì ba anh không được tín nhiệm nên trong mắt mọi người anh không được người ta xem trọng.

Đang ngồi khu vực dành cho nhân viên anh suy nghĩ:

Hay là giờ mình thảo một kế hoạch cho ông nội xem qua. Nghe nói là chú út đang muốn lấy dự án bệnh viện. Còn dự án của bên nhà ông Trịnh Viễn chắc bị con Lan Chi phá nát rồi, mình sẽ lấy lại dự án đó đó là một dự án rất có lợi nhuận, có tiền ngại gì không kiếm. Nếu vậy trước hết phải có chất xúc tác gì đó thì may ra.

Vừa nói vừa nhịp chân, gật đầu, vẻ nham hiểm thể hiện ra mặt, Mỹ Cơ ăn mặc xinh đẹp, sang trọng quyến rũ với áo vest trắng váy bút chì cùng màu, cao gót màu đỏ, tóc xoăn màu nâu nhìn thôi cũng đủ nao lòng, đi qua thấy anh thì tiến lại gần hỏi han, giọng rất ngọt ngào:

Anh Vũ Minh! Hôm nay thế nào? Dạo gần đây phòng kế hoạch vẫn tốt chứ?

Vũ Minh không phải không biết Mỹ Cơ là ai, tuy là mỹ nhân tuyệt sắc nhưng anh không dám đυ.ng vào, vì cô ta là trợ lý của bà Nội, rất lợi hại, anh sợ chạm vào bỏng tay thì chết, tất cả hoa hồng đều có gai, với lại không thể tùy tiện mà chạm vào, nên vẫn có ý tứ đề phòng, anh cũng cười và trả lời tự nhiên kiểu thiếu gia nhiều tiền nhưng không có não:

À! Cũng tạm được nhưng chắc không thể làm tốt hơn so với trước đây. Dạo này do công ty có nhiều tin đồn nên có lẽ ảnh hưởng không ít. Mỹ Cơ này dạo này em đi theo bà Nội, bà Nội có nói gì về biểu hiện của anh không?

Mỹ Cơ suy nghĩ trong lòng:

Cái tên ngu xuẩn chết tiệt này! Còn muốn được sự quan tâm, đi thăm dò.

Cô tỏ vẻ thân thiện hòa nhã nói lại với Vũ Minh:

Anh Vũ Minh à, muốn biết thì anh vô hỏi thử bà xem sao? Em thấy anh cũng có cố gắng, em nghĩ bà sẽ nhìn thấy, anh vào hỏi thêm bà đi.

Vũ Minh ngã người ra sau thở dài:

Uhm! Anh sợ bà nội còn giận anh.

Mỹ Cơ ngồi đối diện vắt chéo chân thân hình quyến rũ ập vào mắt Vũ Minh nhưng anh né đi, nuốt nước bọt vào trong, Mỹ Cơ cười rồi giọng nói vẫn hòa nhã điềm tĩnh:

Em nghĩ không sao đâu. Đi hỏi đi anh, biết đâu bà cho anh thêm vài thông tin bổ ích.

Vũ Minh phấn khởi vỗ tay một cái ‘’bốp’’

Okay! Vậy lát nữa em báo với bà giúp anh nhé!

Mỹ Cơ mỉm cười, Vũ Minh nhìn vào ánh mắt của Mỹ Cơ trong lòng như có ngọn lửa như muốn thiêu đốt và khơi gợi du͙© vọиɠ của anh ta, nhưng mà anh ta biết rằng cô ta chỉ làm như vậy để thử thách anh ta mà thôi, nếu như anh ta có gan chạm vào thật thì e rằng sóng gió sẽ ập đến, và với tình trạng hiện giờ anh không thể chống đỡ nổi, cô chỉ gật đầu đáp gọn:

Được!

Xong cô đứng dậy đi về phía cửa phòng của bà nội anh, dáng đi uyển chuyển, thân hình vô cùng đẹp, Vũ Minh ngồi mà nóng trong người, chỉ hận là không xé được quần áo cô ta xuống, anh bực bội nới lỏng Cravat của mình ra thở dài:

Đúng là con đàn bà lợi hại. Cô chờ đi. Có ngày cô cũng sẽ trèo lên giường với tôi. Tạm thời bỏ qua cho cô.

Mỹ Cơ vừa đi vừa suy nghĩ:

Cái tên này vừa háo sắc vừa ngu xuẩn dám có suy nghĩ chết tiệt đó với mình! Bản thân đã không ra gì vậy mà...hứ...để xem coi anh làm được gì.

Tới cửa phòng của bà Diễm Ngọc, cô gõ cửa:

Cốc! Cốc! Cốc!

Bà Diễm Ngọc ngồi trên sofa đang đọc báo:

Vào đi!

Mỹ Cơ chậm rãi bước vào, và cười với bà Diễm Ngọc:

Bà ơi! Cháu gửi bà xem vài thông tin quan trọng.

Cô chìa tập tài liệu ra, bà Diễm Ngọc xem qua hỏi thêm:

Cô Lan Hương hiện tại đang ở đâu rồi?

Mỹ Cơ ngập ngừng, dáng vẻ hơi lo lắng:

Dạ..! Dạ!...

Bà Diễm Ngọc thong thả hỏi:

Bà biết cô ta không ở công ty, cô ta đang có kế hoạch cho riêng mình.

Mỹ Cơ lại nói thêm:

Bà ơi! Vậy thì giờ mình làm sao?

Bà Diễm Ngọc sửa cặp kính trắng rồi cười:

Cháu yên tâm. Bá Vỹ sẽ làm nên chuyện. Còn tin tức về con bé Lan Chi đâu?

Mỹ Cơ thể hiện vẻ mặt đăm chiêu:

Hiện tại thì chưa có gì mới, nhưng cháu biết ông sắp ra tay bắt cô ấy về. Tài liệu chưa đến tay chúng ta thì đã bị ông lấy đi rồi.

Bà Diễm Ngọc thở dài:

Haizza! Cứ kệ đi. Chuyện ông ấy muốn làm thì chúng ta không thể làm gì được đâu. Hôm trước ông ấy đã đánh tiếng với bà là để yên cho ông ấy xử lý.

Mỹ Cơ hỏi tiếp:

Nếu cô ấy trở lại thì sao ạ.

Bà Diễm Ngọc cười, đôi mắt tuy đã già nua nhưng vẫn ẩn chứa một quyền năng khiến người ta cảm thấy áp lực:

Thì gả nó đi, con gái gả đi rồi thì là xong chuyện. Con bé nó có thông minh nhưng nó lại cư xử như người mẹ của nó, ta cảm thấy không thuận mắt. Nó không thể nào làm người thừa kế đúng nghĩa đâu. Ta không cho phép.

Mỹ Cơ suy nghĩ hỏi thêm:

Như vậy là ông có kế hoạch khác ạ? Lan Chi chỉ là…!

Bà Diễm Ngọc cười rồi đặt tập tài liệu xuống:

Mỹ Cơ! Biết nhiều quá không tốt cho cháu. Kẻ thông minh nên biết điểm dừng. Biết đủ là được!

Mỹ Cơ hơi lo lắng, gật đầu nói nhỏ nhẹ:

Dạ! Cháu xin lỗi.

Không cần xin lỗi đâu.

Mỹ Cơ lại nói thêm thắt về Vũ Minh:

À! Bà ơi! lúc nãy anh Vũ Minh muốn gặp bà, anh ấy hỏi là dạo này bà thấy anh ấy có biểu hiện như thế nào?

Bà Diễm Ngọc lại cười mỉa:

Lại y như ba nó! Không có tiền đồ, chỉ giỏi bày trò lung tung. Cứ để yên cho nó làm đi. Cháu để ý nó một chút.

Dạ.

Mà nó không động tay chân gì đó với cháu chứ!

Mỹ Cơ cười thoải mái:

Anh ấy không dám đâu bà ạ. Bà yên tâm.

Thằng nhóc đó không thừa hưởng được gì chỉ thừa hưởng thói háo sắc của ba nó. Cháu cẩn thận! Nó dám động đến cháu thì hãy báo cho bà biết. Cái thằng cháu hết sức vô dụng nhưng dã tâm cũng lớn quá rồi đấy. Xem ra phải dạy dỗ nó một chút mới nên thân.

Mỹ Cơ im lặng rồi lặng lẽ suy nghĩ, ai biết được tâm cơ của cô gái này là gì? Mấy năm trước tự bước vào Ngô Thụy xin làm trợ lý cho lão bà này, trong thời gian ngắn nắm được các thông tin quan trọng, nhưng mà rốt cuộc cô ấy nghĩ gì thì ít ai biết được. Cô ấy ngoài thì ưu nhã xinh như hoa, bên trong sâu thẳm sắc bén khó lòng nhìn thấu, ngay cả bà Diễm Ngọc đôi khi cũng phải dừng lại mà suy nghĩ.

Lòng người là thứ khó mà đoán được. Trời có bốn phương đông tây nam bắc, đất có bốn mùa xuân hạ thu đông, ngay cả thời gian cũng vạch rõ sáng trưa chiều tối, chỉ có lòng người quả thật là khó mà nhìn thấu. Ngoài mặt luôn luôn trưng ra vẻ mặt vô cùng chân thật, nhưng sau lớp da kia là một bầu trời sâu không thấy rõ ban mai. Thế giới nội tâm chất chứa tham vọng hay mục đích gì có mấy ai hiểu rõ.