Chương 76: Đàm phán 2

Nguyên Phong vừa nói nhưng vẫn hay nhìn về phía Lan Chi, Jack cũng nhìn ra một ý đồ thâm sâu nên hay lấy nước uống phân tán sự chú ý. Sau một hồi bàn luận thì Jack nghiêm giọng nói nhẹ nhàng:

Điều kiện tôi cũng đưa ra như vậy rồi! Không có “deal” nào tốt hơn thế đâu.

Nguyên Phong nhìn Hoài Nam, rồi HoàI Nam cười:

Tôi nên gọi anh là một chú cá mập hay là một chú cá voi?

Jack lại cười, hôm nay Jack cười hơi bị nhiều rồi, còn đâu dáng vẻ làm bộ khó chịu của anh:

Cá mập thì cắn người rất thích mùi máu tươi, cá lớn nuốt cá bé, nhưng mà cá voi thì khác, nó biết cứu người ngoài ra còn có chút đáng yêu. Anh muốn tôi như thế nào? Đáng sợ hay đáng yêu?

Hoài Nam tuy cười nhưng thái độ cứng rắn trên bàn đàm phán:

Ý của anh là hôm nay nếu chúng tôi đồng ý với anh cái “deal” có lợi cho anh mà chúng tôi phải chịu thiệt thòi này thì anh mang danh nghĩa là cá voi cứu vớt người gặp nạn, nhưng mà nếu như chúng tôi không đồng ý thì anh sẽ là cá mập cắn chúng tôi sao?

Lan Chi uống thêm một hớp trà rồi thong thả mở máy tính tra cứu số liệu, Jack nhắc lại:

Lần này tôi chỉ muốn 20% cổ phần của tập đoàn Họ Trần anh mà thôi, phần ý chính của chúng tôi là sẽ giúp anh giải quyết câu chuyện của SSG. Anh cũng biết lĩnh vực thương mại điện tử năm 20xx chỉ mới phát triển một chút, Quốc Huy thì đã bỏ chạy, anh nghĩ ngoài quỹ đầu tư của Growth up chúng tôi thì ai sẽ giúp anh, Hơn nữa là dự án bệnh viện tôi nghĩ chúng ta cũng nên có phương án thảo luận hợp tác một chút nếu như anh có hứng thú. Và quan trọng là nếu đấu thầu thành công thì tôi sẽ đóng góp 49% cổ phần, vì tôi cũng muốn được ngang quyền quyết định như anh. Đề phòng những lúc bât trắc tôi cũng có thể giúp anh xử lý. Anh cứ giữ chức vụ chủ tịch cũng được, tôi không cần chức vụ nhưng tôi cần quyền quyết định. Vì có đôi lúc anh sẽ không quyết định được thì tôi sẽ là người quyết định.

Nguyên Phong suy nghĩ trong đầu:

Tên Jack chết bầm này! Đúng là như lời đồn mà. Tàn sát trên bàn đàm phán. Muốn chuyện có lợi cho bản thân mình, không dễ vậy đâu.

Jack ung dung bình tĩnh, anh ngã lưng ra sau ghế, đang chờ câu trả lời, trong lòng anh biết rõ lần này chắc chắn Nguyên Phong sẽ không từ chối:

Sao hả? Thấy sao? Mà nếu anh hợp tác với tôi trong dự án bệnh viện thì Lan Chi là người phụ trách chính, cô ấy sẽ qua làm việc với anh thường xuyên, tôi cho anh mượn nhân sự rồi lại còn là một cô gái tài giỏi xinh đẹp nữa, như vậy chưa thỏa đáng với anh sao? Tôi nói cho anh biết không thể nào đấu thầu xây dựng bệnh viện một mình đâu. Đây là miếng bánh ngon, nhiều người muốn tranh giành. Anh không nhanh chóng liên thủ thì dự án sẽ nhanh chóng rơi vào tay người khác. Cho anh 3 ngày suy nghĩ. Còn SSG thì tôi đã nói rồi. Tôi sẽ đầu tư và giải quyết rắc rối cho anh. Giúp anh qua nguy khó, hơn nữa đây cũng là một mảng phát triển với tốc độ tốt. Nhưng trước hết anh nên loại bỏ hết nhân sự của công ty rách nát đó đi, tôi sẽ cử người xây dựng lại hết cho anh và gửi chi tiết cho anh trong vòng 10 ngày.

Nguyên Phong ngồi ngả ra sau, đúng là không ai chịu nhường ai Nguyên Phong lại cười:

Jack à! Bao năm rồi mà cách anh xuống “deal” vẫn như thế. Vẫn cái khí thế đi bức người năm xưa. Để tôi nhắc một chút cho anh nhớ. Tuy là hiện trạng công ty SSG đang có một chút khó khăn và nó đang nằm trong mức báo động nhưng mà cũng không phải là quá tệ. Tôi nghĩ 20% thì quá cao, 10% or 15% thì tôi sẽ cân nhắc. Hôm nay anh đến đây là đã nể mặt tôi rồi. Còn vấn đề dự án bệnh viện và đề xuất của anh thì e rằng tôi chưa thể quyết định, tôi cần bàn bạc thêm.

Jack cười to và chau mày lại:

Tôi biết ngay mà, chúng ta không dễ gì đồng thuận được ngay, 18% cổ phần cho SSG là giới hạn cuối cùng.

Nguyên Phong im lặng suy nghĩ. Hoài Nam định nói nhưng cũng không nói tiếp được, Jack uống hết tách cà phê và nói:

Không sao chúng ta còn nhiều thời gian, nhưng mà đấu thầu sắp đến rồi. Anh mau suy nghĩ và liên lạc với tôi nhé. Lan Chi mình về thôi.

Lan Chi gật đầu chào Nguyên Phong và Hoài Nam, cô bỗng suy nghĩ trong lòng: Hai người này cao ngạo như nhau, ai cũng muốn đàn áp khi thế đối phương, ai cũng muốn phần hơn, hèn gì bàn hoài không hợp tác được. Hơn nữa anh Jack còn dám lấy mình ra bán nữa chứ thật quá đáng.

Trong phòng còn lại Nguyên Phong và Hoài Nam, Nguyên Phong đứng dậy bước đến cửa sổ, cởϊ áσ vest ra thở dài hỏi Hoài Nam:

Cậu thấy tên Jack không, chẳng khác gì 2 năm trước, bây giờ còn hừng hực khí thế hơn nữa chứ. Thật không thể xem nhẹ anh ta.

Hoài Nam cười cười:

Nè! Cậu đang bực cái gì vậy? Tôi thấy là anh ta cũng có thay đổi một chút, nhưng đúng là Jack có một chút khí thế áp mình, dự án bệnh viện hắn ta chắc có chút tin gì nên mới biết một mình chúng ta không làm được.

Nguyên Phong chau mày:

Chuyện mà lần trước nói thế nào rồi, tại sao ngay lúc này các dự án của chúng ta điều bị phá nát, ảnh hưởng vốn lưu động cho nên Jack mới nắm vào điểm này mà lên giá với chúng ta. Đường đường là một công ty đầu tư mà bây giờ lại bị một công ty đầu tư khác nắm điểm yếu, xem có tức không? Còn nữa tên đứng sau lưng mình là ai? Tìm ra chưa?

Hoài Nam căng thẳng nói:

Rất ít tin tức, tuy nhiên nghe nói là một người nước ngoài, quốc tịch Pháp, có gia thế không hề đơn giản. Nhưng không tiết lộ danh tính. Xin lỗi cho tôi thêm tí thời gian.

Nguyên Phong sọt tay vào túi nói tiếp:

Tiếp tục tra đi, chơi trò chơi ném đá dấu tay thì cũng không phải tốt lành gì.

Ừ được thôi. Tôi sẽ cố gắng.

Nguyên Phong lại bắt đầu tò mò Hoài Nam và Lan Chi có mối liên hệ gì nên hỏi han:

Nè! Sao cậu quen Lan Chi vậy?

Hoài Nam híp mắt lại, gương mặt cũng điển trai thoải mái nói:

Lần đó hẹn gặp cậu tại quán bar đó, trước khi gặp cậu tôi thấy cô ấy đang chạy trốn một đám người xăm trổ nhìn rất giống anh chị giang hồ, nên giúp cô ấy lánh mặt. Nhưng chưa kịp hỏi gì thì cô ấy chạy mất.

Nguyên Phong suy nghĩ lại hôm đó rồi nói thầm trong lòng:

À! Thi ra là vậy.

Hoài Nam nghi ngờ hỏi:

Nè! Cô gái đó là...không phải cô gái đó chứ!

Nguyên Phong cười:

Rất trùng hợp! Đó là cô gái tôi tìm kiếm đó.

Hoài Nam phá lên cười đang ngồi ở sofa đứng dậy nói với Nguyên Phong:

Chúc mừng cậu. Nè! Hôm nào hẹn cô ấy đi ăn đi, hôm nay nhìn cô ấy tôi hiểu sao cậu thích cô ấy rồi. Đôi mắt cô ấy rất đẹp.

Nguyên Phong liếc bạn mình:

Nè! Đang nghĩ gì đó.

Không nghĩ gì, nhưng mà chuyện hợp tác với Growth up có triển vọng đấy. Suy nghĩ lại một lần nữa đi.

Uh!

Jack và Lan Chi đi ra khỏi tòa nhà, lên xe Jack chạy về công ty, anh nhìn qua Lan Chi rồi cười nói chọc ghẹo:

Lan Chi!

Hả?

Hả gì mà hả? Lúc nãy anh thấy Nguyên Phong cứ nhìn em cười cười? Dẫn người đẹp đi theo khí thế khác hẳn.

Có sao? hehe

Thôi đi cô nương! Em có quen với Nguyên Phong bên ngoài trước đây rồi hả?

Lan Chi cười tươi như hoa:

Bị anh phát hiện rồi sao? Hahaha tình cờ em gặp được 2 lần, do em đi nhà thờ thăm bọn trẻ trong đó. Nhưng em không hề nhắc đến chuyện công việc.

Anh thấy chắc anh ta biết em từ lâu nên cố tình tiếp cận. Em cẩn thận đấy!

Chắc không phải đâu.

Anh mong là như vậy.

Jack bắt đầu nghiêm giọng trong lòng đang có suy nghĩ không vui. Lan Chi lại hỏi thêm:

Anh Jack! Em thấy khi nãy thái độ và phong cách của anh đúng là giống như lời đồn không sai tí nào.

Chậc! Đứa nào dám mách lẻo trước mặt em về anh vậy?

Hahaha. Anh còn dám bán em đi nữa chứ, hơi quá đáng đó nha.

Jack vừa lái xe vừa nói chuyện:

Hahaha anh chỉ nói thật thôi, đàm phán thành công thì tất nhiên em phải qua chỗ anh ta một thời gian, hợp lý mà. Nhưng mà Nguyên Phong anh ta cũng không dễ chịu đâu. Nhưng anh tin chắc sớm muộn anh ta phải đồng ý thôi. Vì anh ta đang thật sự khó khăn.

Hơi ngạc nhiên với nhận xét của Jack:

Anh ta không phải người tài giỏi lắm sao? Hơn nữa em vẫn cảm thấy vô lý, tập đoàn họ Trần là một tập đoàn đầu tư đa lĩnh vực nhưng sao chỉ mới có vụ SSG tổn hại cũng không phải quá lớn mà anh ta không chống đỡ nổi mà phải nhờ đến quỹ đầu tư của chúng ta?

Jack lắc đầu bình thản nói:

Thật ra không phải anh ta làm không tốt, chỉ có điều như anh nói rồi đó làm nghề của chúng ta sẽ có rất nhiều người muốn giẫm chúng ta chết, bóp nát chúng ta, thâu tóm lợi dụng chúng ta, luôn đề cao cảnh giác. Chắc là Nguyên Phong bị ai đó dòm ngó hãm hại nên liên tiếp gặp rắc rối với nguồn vốn lưu động thôi.

Anh biết ai phá rối không?

Jack im lặng suy nghĩ trong lòng:

Có khi nào là người đó, rồi anh lại mỉm cười với Lan Chi:

Làm sao anh biết được. Nhưng mà chắc Nguyên Phong sớm vượt qua thôi.

Đang trò chuyện thì điện thoại nhận được tin nhắn:

Tối mai hẹn cô ăn tối nhé! Tôi sẽ đón cô! NP

OK! LC

Chiếc xe vẫn chạy trong dòng người, Sài Gòn đặc sản vẫn là kẹt xe.

Tút! Tút! Ting! Ting!