Chương 71: Sức mạnh được che dấu 1

Ở một nơi xa khác, bóng lưng người đàn ông trầm mặc cầm chiếc vĩ cầm kéo bài A Time for us. Tâm trạng có chút phức tạp. Hà Phi suy nghĩ trong lòng:

Sẽ sớm thôi! Ai sẽ là nữ chính trong buổi tiệc của bầy sói? Chắc chắn là cô rồi. Cô gái thiên sứ!

Một buổi sáng trời xanh cao vợi, ánh nắng ngập tràn, ngay tòa nhà Lan Chi làm việc, có một đoàn người khí thế, quần áo là lượt, nam thanh nữ tú và đều là người nước ngoài quốc tịch Anh, dong dài đi lên lầu 48. Mọi người trong công ty có vẻ khẩn trương chuẩn bị phòng hội nghị. Lan Chi từ sớm đã đến công ty chuẩn bị một chút, hôm nay mọi người điều khá căng thẳng vì có người bên tổng công ty qua giám sát và nghe báo cáo.

Bản báo cáo sẽ được giao cho Lan Chi thuyết trình, Thế Tâm sẽ là người hỗ trợ kỹ thuật và bổ sung thông tin, thế nhưng 30 phút trước khi vào họp xảy ra một chuyện:

Thu Lan, em làm cái gì trên bàn anh ướt hết vậy? Thế Tâm tức giận hỏi.

Em xin lỗi anh. Lúc nãy em không cẩn thận làm bể chậu cá của anh, để em mua đền lại. Vẻ mặt bối rối, trong lòng vui sướиɠ vì mưu sự đã thành.

Thế Tâm căng mặt ra lau dọn và rất tức giận vì anh rất thích cái chậu cá đó nên nói với Thu Lan với giọng rất khó chịu:

Em làm ở đây lâu, chắc biết tính anh, anh rất không thích ai tự tiện đi đến chỗ làm việc của anh.

Thu Lan tỏ vẻ mặt bi tráng như một con thú cưng bị chủ chửi mắng, 2 tay chắp vào nhau giọng điệu ngây thơ như mình không biết gì:

Em xin lỗi! Em xin lỗi mà!

Joey với Hải Triều ngồi một góc suy nghĩ:

Cái bà Thu Lan này, sao làm vậy được chứ.

Đúng rồi! Anh Thế Tâm xem 2 con cá đó là bạn đó, giờ Thu Lan làm bể rồi còn 2 con cá die nữa, ướt hết máy móc giấy tờ của công ty.

Lan Chi quay ra hỏi han:

Tài liệu có ảnh hưởng gì không anh? 30 phút nữa phải họp.

Để anh kiểm tra.

Phòng nhân sự thì đang hoảng hốt vì tài liệu các nhân viên công ty bị hacker xâm nhập, lộ hết thông tin. Mỹ Phúc đang lo lắng.

Chợt Lan Chi hoảng hốt nhìn vào máy tính của mình:

Chết!...

Mọi người ngạc nhiên hỏi thăm:

Sao chuyện gì?

Dữ liệu máy tính em mất hết rồi, em làm bảng thống kê và kế hoạch đó rất lâu. Em cẩn thận lưu 2 nơi nhưng mà...nhưng mà….

Đưa máy tính đi phục hồi đi- Jack nói vẻ sốt sắng, Thế Tâm nói chen vào:

Quái quỷ gì vậy? USB dự phòng của tôi mở không lên dữ liệu.

Sao vậy?

Không biết.

Mọi người ồn ào nhao nhao, có hacker xâm nhập máy tính của chúng ta. Sếp ơi! Dữ liệu quan trọng của chúng ta bị hack rồi.

Cánh của công ty mở ra đàn người tràn vào không khí thật ngột ngạt. Jack bình tĩnh đến chào hỏi bằng chất giọng tiếng anh rất trầm:

Chào Mr. Dane, chúng ta sẽ bắt đầu trong 30 phút nữa. Tôi sẽ nói thư ký dẫn mọi người vào phòng họp.

Jack ra hiệu cho Thu Lan dãn người đi. Cả phòng im bặt. Lan Chi nói:

Bây giờ làm sao anh? Sao đột nhiên xảy ra chuyện như vậy?

Ai cũng trầm ngâm không nói, phía Thu Lan đứng từ xa nhìn, cười một nụ cười bí hiểm nhắn một tin nhắn:

Không nằm ngoài dự đoán của ngài! Lần này cô ta sẽ không tránh khỏi liên lụy. Hơn nữa ông hacker vào công ty làm gì?

Cô không cần biết! Đến đây thôi!

Đọc tin nhắn xong thấy có một chút sợ hãi, bên này Lan Chi nói vẻ tự tin:

Hôm nay có sự cố đặc biệt như vậy chắc là có chút nhúng tay của ai đó, tạm tời khoan hãy truy cứu, dù chúng ta mất đi bản báo cáo đó nhưng nó nằm trong đầu em.

Mọi người ngạc nhiên:

Sao có thể? Lan Chi em có thể nhớ hết dữ liệu trong 2 năm.

Lan Chi cười:

Được luyện trí nhớ từ nhỏ.

Lại một tràn ồ!

Bây giờ mới biết! Thật lợi hại.

Lan Chi cười và nói:

Thôi nào anh Thế Tâm, chúng ta làm nhanh một chút đi. Em thấy chúng ta còn có 15 phút.

Thế Tâm gật đầu:

Được! Em đúng là có nhiều cái thú vị nhỉ.

Jack đang khá bất ngờ với khả năng của Lan Chi nên ca thán:

không ngờ còn có chuyện này.

Đúng là Lan Chi có trí nhớ rất tốt do ông Nội đặc biệt huấn luyện cho cô ngay từ nhỏ, ông Nội cô hiện giờ đang chuẩn bị một kế hoạch khác mà chỉ có Lan Chi mới hoàn thành được, nên mượn danh nghĩa đem cô làm người thừa kế để che mắt, mục đích là đem Lan Chi ra làm một tấm bia.

Lan Chi có cảm giác bất an nên từ chối không chịu ngoan ngoãn nên mới bị ép hôn với gia đình họ Trịnh, vì hai gia đình có liên quan với nhau trong kế hoạch đó. Nhưng cụ thể kế hoạch đó Lan Chi không quan tâm, cũng không muốn hỏi tới, không muốn vây vào người, cô sợ phiền phức nên cô mới thử liều mình từ bỏ nhà họ Ngô và đi tìm tự do.

Nhưng mà không dễ dàng như cô mong chờ, mấy chú bác của cô không hiểu ông nội cô muốn gì? tại sao muốn cô làm người thừa kế? còn cho cô phần của công ty, nhưng thực chất mục đích thật sự chỉ là đưa cô ra tìm con đường chết dưới vỏ bọc người thừa kế để bảo vệ tập đoàn.

Sự kháng cự này của cô mạnh mẽ nhưng không thể nào thoát ra được. Còn vấn đề tại sao người nhà đối xử với mình như vậy cô cũng chưa thật sự hiểu. Tại sao phải là cô? Nhất định phải là cô? Nhất định có liên quan đến quá khứ của mẹ cô chăng?

Có vài thứ cô thật sự muốn quên nhưng trên đời có những thứ không nên nhớ mà vẫn tồn tại mãi không xóa đi được, dù có xóa cũng khắc cốt ghi tâm không thể nào quên được.

Lãng quên? Một mỹ từ xa xỉ với những người cố chấp như cô.

Nhưng mà có một số việc, cô dường như đã quên thật. Có một đoạn ký ức bị lãng quên. Nhưng đoạn ký ức đó là gì cô hoàn toàn không nghĩ đến. Vì đã quên nên những ngày về sau, bao nhiêu chuyện rắc rối tìm đến.