Chương 69: Uống rượu một mình

Tại biệt thự nhà họ Ngô,

Ông Quang Long đang ngồi bệt xuống sàn, tay cầm ly rượu, vừa uống vừa cười, cổ họng nghẹn đắng, ông đã sống đau khổ như vậy hai mươi lăm năm, nhưng tại sao không thoát ly, bởi vì ông ấy cũng không có dũng khí buông bỏ được bà Lan Hương, bây giờ nhìn lại ông Quang Long cũng là một người đàn ông đẹp trai, ngũ quan tuấn tú, lại còn là họa sĩ nổi tiếng, lúc còn trẻ được nhiều thiếu nữ theo đuổi, nhưng mà ông mãi đuổi theo bà Lan Hương, ngày ấy ông cũng là người tự mình đa tình, chỉ đứng đằng xa yêu bà Lan Hương, chưa bao giờ nghĩ có một ngày sẽ được chấp nhận.

Nhưng sau khi cứu bà Lan Hương khỏi sự thống khổ của những sự việc đau lòng ngày đó, ông đã ngăn cản cái chết khi tự sát không thành của bà Lan Hương, sau đó vì không muốn sống đời vô dụng nữa nên bà đã lấy ông, nhưng rồi trong lòng ông lại có một tảng đá lớn về tình yêu của bà không thật sự nằm nơi ông, tảng đá đó đã đè ông xuống trong đau khổ và tuyệt vọng.

Ông biết bí mật của bà Lan Hương, biết hết những nỗi đau khổ của bà, biết luôn những điều mà bà đang mưu tính, nhưng ông lại chưa bao giờ hỏi một lời.

Nếu nói ông Hoàng Tùng yêu bà Lan Hương bằng nuối tiếc, ông Nguyên Lộc là sự hối hận thì với ông là sự cam chịu. Ông biết bà Lan Hương đối với ông chỉ là cảm kích, nhưng mà ông cam chịu chấp nhận như vậy. Nếu nói ai yêu ai nhiều hơn thì đúng là không thể so sánh. Đưa lên môi nhấp ly rượu cay, bà Diễm Ngọc hé cửa nhìn nói thầm:

Từng là một thằng con trai tài hoa của tôi. Người người ngưỡng mộ, từ khi yêu và cưới người đàn bà không ra gì đó mà tự đày đọa bản thân đến mức này. Đúng là ngu ngốc quá mà. Không thể nói nổi.

Đằng sau ông Quang Đại bước lên cầu thang, chấp hai tay ra sau thong dong hỏi thăm, giọng điệu có vẻ châm chọc:

Lại nhìn lén thằng con trai bị ngốc đến hết thuốc chữa của bà. Suy nghĩ ra cách nào chia rẽ vợ chồng nó chưa?

Bà Diễm Ngọc tức giận:

Ông đừng có nhiều lời. Ông lo mà bảo vệ đứa cháu gái yêu quý của ông đi.

Cười khoan khoái suy nghĩ [Đứa cháu yêu quý? Thì ra trong mắt mọi người con bé đó là cháu gái yêu quý của tôi?], ông chấp hai tay ra sau rồi nói thêm:

Tôi đã nghĩ lại rồi, bà tưởng tôi không biết gì sao? Tôi đã biết hết hành tung của nó đang ở đâu. Đồng thời cũng là đang theo dõi nó, tôi có dự định của tôi, chưa đến lúc mang nó về đâu, nếu nó muốn ở ngoài thì để xem nó ở ngoài được bao lâu, đừng để tôi biết ai đang ở trong nhà này đang làm loạn... thì đừng có trách tôi. Bà và mấy đứa kia đừng có suy nghĩ mấy cái ý đồ riêng kia ra nữa. Dù có thì cũng cất đi. Tôi chọn con bé là có mục đích của tôi. Nhưng mà không phải như bà nghĩ. Chắc bà đã nói với thằng út rồi. Tôi xem coi nó tàn nhẫn, quyết đoán thế nào. Chờ xem người con trai yêu quý của bà làm được gì.

Chắc nó không phải con ông? Tôi chỉ thấy nó là đứa có thể gánh vác được.

Vậy sao? Vậy thì bà phải chóng mắt mà chờ xem con trai bà làm được tích sự gì đi.

Ông tiếp tục bước vào phòng, bà Diễm Ngọc, thở dài, bà dù có quyền lực, cũng có tiếng nói cũng xem như có trọng lượng nhưng vẫn không thể nào sánh bằng ông Quang Đại được. Ông ấy là một người vô cùng thâm sâu và vô cùng tàn nhẫn.

Trời nhá nhem tối, hôm nay ngoài trời có chút mưa nhẹ nhàng, Uyển Nhi đang ngồi ở quán bar acoustic có tên là May, cùng tên với bà chủ quán, May là tháng năm, cũng cùng với sinh nhật của cô ấy, nhưng hôm nay quán vắng khách, bà chủ không đến, chỉ có một anh phục vụ vừa là bartender, anh hỏi Uyển Nhi:

Chào Mỹ nhân! Cô mới đến đây lần đầu à?

Uyển Nhi gật đầu, anh phục vụ hỏi tiếp:

Cô uống gì? Cocktail, mocktail hay là rượu?

Uyển Nhi nhạt giọng:

Rượu đi!

Anh phục vụ thấy tâm trạng không tốt vừa nói vừa cười:

Thôi được!

Trong lúc chờ ly rượu được pha, cô lại suy nghĩ về lời đe dọa kia:

Mày liệu hồn trả tiền đi, không thì ba mẹ mày sẽ không còn sống được bao lâu nữa đâu. Tao đã nhân nhượng cho mày nhiều lần. Mày là nhà báo chứ gì? Khôn hồn thì trả tiền, còn không thì cả cái công việc kiếm cơm còn không có nhé.

Uyển Nhi thở dài, khó chịu, thì trước mặt có một ly cocktail màu blue. Cô ngạc nhiên:

Tôi muốn uống rượu!

Chàng trai trẻ tuổi cười tươi thản nhiên nói một chất giọng ấm:

Con gái đi một mình không nên uống rượu, với lại tâm trạng không tốt không nên uống rượu. Không giúp ích giải tỏa được gì đâu. Chi bằng uống một ly cocktail này đi, vừa rồi tôi ngẫu hứng pha ra đó.

Có uống được không? Uyển Nhi có vẻ ngập ngừng.

Cô thử xem. - chàng trai lại cười híp mắt

Uyển Nhi cầm ly rồi để lên môi uống, dáng vẻ yêu kiều, nhưng trong lòng đang bất an, mùi vị của ly cocktail rất khác biệt so với các thứ trước đây, vừa nồng nàn vừa thoải mái, đi vào trong cuốn họng lúc đầu là nóng sau là mát, sảng khoái. Cô rất ngạc nhiên, uống thêm một ngụm. Anh chàng phục vụ kiên nhẫn hỏi:

Cô thấy thế nào?

Rất được, ngẫu hứng thế này mà cũng ra được một ly cocktail ngon như vậy. Anh đúng là giỏi.

Như vậy cô đã vui hơn chưa?

Cũng khá lên một chút! Cảm ơn anh. Ly này có tên là gì?

Cô có thể đặt tên cho nó!

Tôi có thể tự đặt tên?

Tất nhiên! Anh chàng lại cười.

Vậy gọi nó là Blue in my eyes. [Blue trong tiếng Anh là nỗi buồn]

Anh chàng phục vụ cười:

Chậc! Đúng là mỹ nhân nên đặt cái tên rượu thôi mà cũng hay nữa. Được! Lấy tên này đi. Và loại rượu này sẽ chỉ bán cho cô. Nhưng hy vọng lần sau cô vui vẻ hơn nhé!

Uyển Nhi cười một cách nhạt nhẽo có đôi phần khổ sở khó lòng chia sẻ, cô chỉ ngồi im lặng không nói gì nhẹ nhàng cầm ly rượu cocktail uống từng ngụm.

Trong lòng cảm thấy lo lắng, không biết phải làm sao. Anh chàng phục vụ đứng nhìn cô rồi lại tiếp tục công việc của mình.

Anh chàng này là Tiệp Vũ một anh chàng phục vụ dễ thương vui tính, chứng kiến biết bao nhiêu sầu muộn của khách hàng, lại là nhân viên giỏi của bà chủ tên May, có nhiều bằng cấp về pha chế nhưng do quý mến bà chủ nên ẩn thân làm việc ở đây.

Sau này mọi người thường đến đây để kể chuyện, có khi kể cho bà chủ nghe, có khi kể cho Tiệp Vũ nghe, họ trở thành những tri kỷ của nhau dưới lớp vỏ bọc cứng rắn và mạnh mẽ.

Ở quán rượu này chỉ có sự giải bày trút mặt nạ của bản thân trở về con người hiện thực.

Một lúc sau Uyển Nhi thanh toán tiền và bước ra ngoài, ngoài trời đã gần về khuya. Cô lại đi dạo, một bên đeo túi to chứa vật dụng đi làm. Đi một mình cảm thấy cô độc, lại đang buồn phiền chuyện nhà nên cô cứ đi, cứ đi thì vô tình một chiếc xe chạy lên chào cô.

Hello!

Uyển Nhi giật mình cười:

Bách Lâm! Là anh sao?

Bách Lâm thò đầu ra ngoài:

Cô đang về nhà hả? Tôi đưa cô về! Lên xe đi.

Được! Cảm ơn.

Uyển Nhi lên xe, trong xe im lặng, Uyển Nhi nhìn qua gương mặt Bách Lâm, rồi nhìn ra ngoài, lần này không ai nói với ai, cũng không nói về Lan Chi. thời gian cứ trôi qua. Đột nhiên Bách Lâm hỏi cô:

Hôm nay trông cô có vẻ buồn phiền? Có chuyện không tìm người giải quyết giúp mà đi uống rượu?

Đúng là có một chút buồn phiền. Chuyện của mình sao phải nhờ người khác giúp chứ, như vậy có phải tôi quá dở tệ không? Tôi còn ổn sẽ tốt lên thôi!

Chuyện gì cũng có cách. Nếu cô cần giúp gì cứ nói với tôi. Giúp được tôi sẽ giúp.

Không sao đâu! Tôi ổn!

À hôm nay cô có gặp Lan Chi không? Tôi không gọi cho cô ấy được.

Hôm nay cô ấy đi nhà thờ rồi.

Ừ! Thế mà cô ấy không gọi cho tôi nhỉ?

Uyển Nhi lúc này mới dám nhìn vào Bách Lâm, đúng rồi, đúng như Lan Chi nói, anh ấy quả thật là một người có tâm tư quá sâu thẳm nhìn đâu cũng không thấy được khe hở, chắc là anh ấy che đậy rất tốt mà người như vậy căn bản rất đáng sợ.

Lan Chi từng nói với cô không hề muốn bước vào thế giới của anh ấy! Vậy còn cô thì sao? Cô muốn bước vào thế giới đó sao? Nhưng Uyển Nhi à? Mày đang nghĩ cái cái gì vậy? Không được nghĩ nữa. Và thế là trái tim cô ấy lại đem lòng yêu đơn phương Bách Lâm. Gương mặt Bách Lâm nhìn nghiêng thì rất thu hút, vẫn mái tóc màu nâu bồng bềnh, trái tim Uyển Nhi cứ như vậy mà nổi loạn trong lòng ngực.

Cảm giác này rất khó chịu. Cô giơ tay bóp trán mình yêu từ một phía đúng thật là quá bi thương:

Khỉ gì vậy chứ! Chắc do cái ly cocktail lúc nãy. Khiến mình suy nghĩ lung tung. Chắc không sao đâu. Tỉnh táo lại đi Uyển Nhi.

Bách Lâm quay qua tỏ vẻ quan tâm cô vì trong thần sắc Uyển Nhi không tốt:

Cô có sao không? Suốt buổi tối thấy cô có vẻ kỳ lạ.

Không sao, có lẽ lúc nãy uống cocktail nên có một chút lâng lâng.

Bách Lâm cười, nụ cười thật đẹp và hiền lành:

Thế hả, cũng gần tới nhà rồi, lát nữa về tắm nước nóng và nghỉ ngơi. Mọi thứ sẽ tốt thôi.

Cảm ơn anh!