Chương 68: Mưu tính và dã tâm

Bên một không gian khác,

Một tiệm trà có tên Trầm bên trong trang trí nhẹ nhàng, phong cách của trà quán Nhật Bản, âm nhạc dịu dàng thoải mái, trong phòng riêng một người phụ nữ trung niên ngồi yên lặng, trầm tư. Một cánh cửa mở ra, Bách Lâm nhẹ nhàng bước vào, bà ngẩng đầu lên nhìn và chào đón anh với vẻ mặt nghiêm nghị, giọng điệu pha chút lạnh lùng:

Cậu đến rồi à?

Bách Lâm rón rén bước đến ngồi vào đối diện với bà, lúc này anh nhìn bà rồi chợt nhận ra Lan Chi rất là giống bà, cô thừa hưởng nhan sắc trời sinh của mẹ cô, anh hơi hốt hoảng, anh cũng có chút thắc mắc và muốn hỏi rõ bà, nhưng bà Lan Hương nhanh chóng rót cho anh một ly trà hoa cúc và nhẹ nhàng hỏi anh với giọng điệu thăm dò:

Cậu dùng thử xem và cho tôi chút cảm nhận về loại trà này!

Bách Lâm ngạc nhiên, nhưng không từ chối hai tay anh cung kính nhận ly trà trước khi uống anh mỉm cười:

Cháu chào bác gái! Cháu ít khi uống trà, cũng không biết bình luận về trà, nhưng đối với ly trà này, chưa uống nhưng cháu thấy có mùi trà thanh thanh có mùi của hoa cúc nhẹ nhàng. Nếu uống vào chắc chắn mùi vị sẽ không tệ. Cháu xin phép uống.

Bà Lan Hương chăm chú nhìn anh, quan sát anh, Bách Lâm lúc này uống một ngụm cảm nhận và tiếp lời:

Vị trà đúng là thanh ngọt. Rất thơm và ngon ạ. Không biết diễn tả như thế nào nhưng đây là lần thứ hai cháu được thưởng thức trà ngon như vậy.

Bà Lan Hương điềm tĩnh, gương mặt bà có vẻ lạnh lùng, hỏi Bách Lâm một câu:

Cậu có biết tại sao tôi biết đến cậu và mối quan hệ của cậu với Lan Chi không? Cho dù con bé chưa bao giờ nhắc nó có người bạn như cậu.

Bách Lâm có chút ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh cười nhẹ nhàng và hỏi lại:

Cô ấy chưa từng nói gì về cháu sao?

Bà Lan Hương cười tao nhã:

Con bé nó luôn giấu kín tâm tư, những thứ mà nó chưa chắc chắn nó sẽ không bao giờ phơi bày ra cho mọi người biết đâu. Nhưng tôi biết cậu Bách Lâm đây quen biết nó đã bảy năm rồi, năm đó cậu đột nhiên xuất hiện và làm quen với nó. Tôi là mẹ nó phải điều tra một chút về bạn bè nó rồi. Càng tìm hiểu về cậu thì tôi càng tin rằng cậu tiếp cận con bé ngoài việc làm bạn ra còn những mưu tính khác. Tôi nói có đúng không?

Bách Lâm thấp thỏm trong lòng: quả nhiên người lợi hại nhất không phải mấy người kia mà là bà ta

Bà Lan Hương lại hỏi:

Tôi nói có gì sai không nhỉ? Cậu có muốn biện luận không?

Bách Lâm từ tốn đặt tay lên bàn và nói, Bách Lâm là người trầm ổn nên dù tức giận cũng không có thể hiện gì, tâm thế này khiến người ta kiêng dè:

Thú thật là bảy năm trước tình cờ quen biết Lan Chi, cháu chỉ muốn làm quen với cô ấy thôi ạ. Tuyệt đối không có ý gì khác. Sau này cháu mới biết là cô ấy là thiên kim của tập đoàn Ngô Thụy. cho nên việc có mưu tính gì đó là không có ạ

Bà Lan Hương nhíu mày, đưa tay cầm ly trà lên ngửi rồi uống một ngụm và thong thả hỏi:

Hừ! Cậu chắc chứ!

Bà Lan Hương hỏi lại, nhìn thẳng vào Bách Lâm, tuy bà là người ôn hòa nhưng bà đang có ý đồ riêng nên cần phải biết ai địch ai bạn để giao phó con gái bà.

Nụ cười trầm tĩnh của Bách Lâm khiến bà Lan Hương ngạc nhiên, nhưng đi qua nhiều sóng gió bà biết con người này không đơn giản. Bách Lâm đáp lời với dáng vẻ chân thành:

Dạ tất nhiên là chắc chắn rồi ạ. Bác gái cứ yên tâm, cháu là một người quý trọng tình bạn, hơn nữa cháu đã quen biết Lan Chi thời gian cũng không phải ngắn, nên giữa chúng cháu được coi là một tri kỷ, nên những điều bác lo lắng nó sẽ không xảy ra.

Bà Lan Hương bình thản:

Có những thứ không phải nghe thấy được, nhìn thấy được thì đó là sự thật. Cậu có từng nghe rằng một nửa của sự thất không phải là sự thật chưa? Thôi được rồi lần này tôi tạm tin cậu vậy. Nhưng nếu cậu có ý đồ gì hay làm con gái tôi tổn thương, tôi sẽ không để yên chuyện này. Còn hôm nay thì tôi có việc nhờ cậu giúp đỡ một chút. Cậu lắng nghe kỹ những gì tôi sắp nói.

…………………………………

Tại một diễn biến khác.

Trong một căn phòng đầy thức ăn và rượu mạnh và những mỹ nữ chân dài, ăn mặc mát mẻ, pha lẫn tiếng nhạc, tiếng thì thầm ám muội tiếng ồn ào khá là hoang dại, chú út của Lan Chi ông Bá Vỹ đang ung dung ngồi tiếp rượu và thăm dò một số thứ của các vị quan chức và các ông chủ tịch tập đoàn lớn tại thành phố, thì điện thoại đột nhiên reo lên, mắt thấy màn hình hiện tên người mẹ yêu dấu của mình, ông nhíu mày, lấy tay ấn nút nghe. Bà Diễm Ngọc gọi điện để nhắc nhở:

Út hả? Mẹ có chuyện muốn nói với con đây!

Chuyện gì hả mẹ? Có thay đổi gì sao?

Ừ! Đúng là có thay đổi một chút.

Kế hoạch vẫn tiến hành chứ hả mẹ. Con đang gặp họ nè. Nhưng dường như thái độ chưa được tốt lắm.

Thôi được rồi! Ba con sắp xiêu lòng rồi đấy, ba con nói chỉ cần con thay đổi một chút chắc chắn sẽ có cơ hội.

Thay đổi gì? Thay đổi như thế nào? Con chưa hiểu ý ba.

Bà Diễm Ngọc thở dài:

Con có biết nhược điểm lớn nhất của mình là gì không? Khi nào con hiểu được và nhận thức được tự nhiên con sẽ biết thay đổi cái gì. Lúc đó con sẽ biết làm gì để ba con giao cho con quyền quyết định. Trước mắt con phải tìm ra các thế lực đằng sau đang phá con con đi. Không ai xa lạ gì đâu, mẹ nói ít mong con hiểu nhiều.

Cúp máy, trong lòng ông Bá Vỹ lại suy nghĩ:

Ba và mẹ mình đúng là cao thủ trong cái việc vận dụng đầu óc, thay vì nói toẹt ra thì nay cho vài gợi ý. Chết tiệt thật! Sao mà mình không biết điểm yếu ở đâu chứ. Chỉ có điều là...mình thật sự không thể nhẫn tâm làm như vậy được. Nhưng nếu như không nhẫn tâm thì ba sẽ không giao cho mình. Không lẽ phải làm đến mức như vậy sao?

Dòng suy nghĩ bị cắt đứt bởi tiếng ồn:

Uống đi! đại huynh, tiểu đệ sẽ lo cho đại huynh. Yên tâm! Đúng! Đúng! Chúng ta chắc chắn sẽ thành công với dự án đó.

Được nhưng sẽ không có sơ xuất gì chứ.

Đệ nói rồi yên tâm.

Nào nào! Cụng ly nào.

Mà ông chủ lớn của cậu có ổn không đó.

100% đi. Uống đi.

Nhưng mà…

Tiểu đệ nói ổn là ổn. Đừng nhưng nhị gì nữa, hôm nay có rượu hôm nay say đi. Chuyện đó đứng quá lo.

Rồi mỗi ông ôm một cô chân dài ve vãn, cười đùa. Ông Bá Vỹ, đang suy nghĩ về vấn đề loại trừ đứa cháu gái của mình Lan Chi.

Ý định vừa mới hình thành, dù sao ở đây một tháng sẵn tiện thăm dò tin tức xem sao. Ông không tin là không làm được gì.