Chương 65: Những tâm hồn bị bán cho ác quỷ

Trong căn phòng tối chỉ có một ánh đèn soi vào một người chơi violin, bài Violin buồn bã, Du Miên đứng khoanh tay dựa vào thành cửa lắng nghe, thái độ bất cần, gương mặt lãnh cảm, Du Miên hơi vô tình, lại hay đố kỵ, trong lòng vẫn hận Hà Phi về chuyện ly hôn, nên cô quyết không bỏ qua cho anh, Định Quân bước ra vì hiểu rằng hôm nay là ngày giỗ của ba mẹ Hà Phi, anh sẽ chơi bài hát Violin đó suốt cả ngày để tưởng niệm, không ai được làm phiền, anh ngạc nhiên hỏi:

Sao cô đứng ở đây?

Tôi bị tiếng đàn làm ồn không ngủ được.

Anh cười nhếch mép, Định Quân đeo kính trắng, anh ngụy trang trên chiếc kính đó một số thứ mà người khác không hề biết mục đích thật sự của mình, anh hỏi ngược lại:

Thật không? Hay là cô lại đang muốn làm gì đấy?

Du Miên im lặng nhìn Định Quân rồi gằn giọng:

Anh đừng suy diễn lung tung. Anh lo quản chuyện của anh còn chuyện của tôi anh không quản được đâu. Bớt xen vào chuyện người khác đi Định Quân. Hay là tôi phải gọi anh bằng Kay.

Không nên dùng tên Kay ở đây.

Nói xong Định Quân lặng nhìn Du Miên và quay ra nhìn Hà Phi nói với vẻ cảm thông:

Mỗi năm đến ngày này cậu ấy sẽ như vậy. Cậu ấy đã chơi bài hát này hơn 20 năm rồi không thay đổi. Lòng cậu ấy chất chứa quá nhiều thù hận.

Du Miên lạnh lùng không chút biểu cảm, khoanh tay rồi cười khẩy, bước ra cầu thang:

Anh hiểu anh ta đang muốn gì không? 2 năm nay chú Philip để anh ấy về Việt Nam để xây dựng hệ thống, nhưng vẫn chưa được như ý. Còn nữa thứ mà chú Philip đưa tôi sẽ nhanh chóng đưa cho anh ấy triển khai. Anh cũng nên suy nghĩ thêm về việc giúp anh ấy như thế nào đi.

Ừ! Thứ chú Philip đưa cho cô là gì? Tôi biết thì mới giúp được.

Từ từ anh sẽ biết. Anh gấp gáp cái gì chứ? Ban đầu chú ấy định đưa cho anh, nhưng mà phút cuối chú ấy vẫn không tin anh. Anh biết điều này chứng tỏ gì không?

Ừ! Tôi biết!

Du Miên mỉm cười lạnh lùng:

Anh vĩnh viễn sẽ không được sự tín nhiệm của chú ấy!

Định Quân trầm mặc:

Tôi ở tập đoàn 20 năm nhưng những phi vụ quan trong tới phút cuối cùng tôi cũng bị loại ra. Chuyện này không lạ gì tôi rất hài lòng với quyết định của chú Philip. Ngược lại là cô, sao cô lại hỏi tôi về Harry, tôi nghĩ cô phải là người hiểu rõ chứ? Cô đã ở bên cạnh Harry 20 năm không lẽ không hiểu được trong lòng cậu ta muốn gì sao? Hơn nữa còn có thời gian là vợ chồng?

Du Miên xót xa trong lòng:

Vợ chồng? Hữu danh vô thực. Đôi khi thời gian đâu phải là điều kiện để hiểu một người. Hai mươi năm nhưng có bao giờ anh ta chịu cho người khác hiểu. Trong lòng anh ta tôi có là gì chứ!

Định Quân lấy thuốc ra hút và mới Du Miên, cô lấy 1 điếu và anh châm lửa cho cô, anh thản nhiên cười:

Cô dối người gạt mình để làm gì? Từ đầu đến cuối cô vẫn giữ trong lòng cái tình cảm mà cô cho là đáng ghét đó để đối xử với cậu ấy. Cô nói cô không yêu Harry, nhưng khi kết hôn với cậu ấy thì cô trong lòng tự biết rõ có yêu hay không? Sau khi ly hôn cô luôn đứng đằng sau ngăn cản các loại phụ nữ lăn tăn trước mặt Harry.

Anh quá rõ tại sao tôi phải làm vậy mà, đúng không?

Định Quân hút một hơi dài và nhả khói thuốc ra, cười:

Chắc là thế. Nhưng sao cô lại về đây? Cô tự hành hạ cảm xúc như vậy à? Biết cậu ta không thể nào yêu cô mà vẫn thích ngược đãi mình như vậy sao?

Tôi không thể để anh ấy ở đây một mình. Dù đã ly hôn nhưng tôi không muốn anh ấy sẽ có thêm người phụ nữ nào khác ở bên cạnh. Hơn nữa, anh ấy không thể có điềm yếu.

Lắc đầu, Định Quân thở nhẹ nhàng:

Tự dày vò bản thân, đúng là ngu ngốc! 5 năm trước tôi nhớ cô và cậu ấy đã kết thúc, không còn tình cảm gì cớ sao phải khổ như vậy? Chẳng lẽ cô...và như hôm nay cô thấy đó. Trong lòng Harry chỉ có thù hận mà thôi.

Tôi cũng đâu có nói là còn yêu Harry gì đâu, chỉ có điều tôi không có được, thì người khác cũng đừng hòng có được. Tôi không thích nhìn anh ấy ôm phụ nữ khác.

Từ nhỏ Du Miên đã sống chết ở cạnh Hà Phi nhưng mà Hà Phi vốn dĩ lạnh nhạt vô tình, trong lòng chỉ có thù hận, năm đó làm kết hôn để che mắt kẻ thù và giải cứu các anh em trong gia đình ngài Philip nên anh chấp nhận lấy Du Miên, sống với nhau 5 năm nhưng không có tình yêu, thường xuyên tranh cãi, anh với cô kết thúc hôn nhân trên hợp đồng, anh nhận nhiệm vụ về lại Việt Nam, Du Miên từ yêu chuyển sang ghét, nhất là sau vụ ly hôn, cô lại có sở thích chiếm hữu độc tôn, nên bao năm qua không có một người phụ nữ nào đến bên Hà Phi được, dù đã ly hôn nhưng cô không lấy người khác, không yêu ai khác, miệng luôn nói trước giờ chưa từng thích Hà Phi nhưng luôn dẹp bỏ viễn cảnh yêu đương tình ái, mỹ nữ chân dài của Hà Phi, dù cho ăn bánh trả tiền cũng không được, nếu anh có nhu cầu phải tìm đến cô, nếu không anh sẽ đau khổ hơn là chết khi dùng loại thuốc kia.

Định Quân đứng dậy và cười nhạt nhẽo, nói thêm:

Cô nên tu tập lại và buông bỏ đi. Đừng uy hϊếp cuộc sống của Harry nữa. Kẻo một ngày nào đó sẽ hối hận. Cô đừng chạm tới giới hạn của Harry. Cậu ấy sẽ không thủ hạ lưu tình với cô đâu.

Tôi đâu có cần anh ta nương tay, nếu đối kháng cũng chưa chắc là tôi thua. Tôi không sợ. Anh tự lo thân anh đi.

Tùy cô.

Hà Phi đã đàn xong bài nhạc, buông đàn và nằm xuống sàn nhà, nhắm mắt lại, nhìn thấy cảnh tượng ba mẹ tự sát, anh gào khóc trong đêm, không ai đến cứu. Sau đó anh nhìn thấy sự lạnh lẽo cô đơn và ngất xỉu. Anh mở mắt ra và nói với lòng mình:

Ba mẹ yên tâm con nhất định sẽ trả thù cho ba mẹ.

Dáng vẻ ngoài 30 của anh rất thu hút, anh giỏi tất cả cái gì cũng biết, đặc biệt chơi đàn Violin và kiếm đạo. Anh luôn có vẻ ngoài lạnh nhạt, lạnh đến mức tất cả mọi người điều cảm thấy sợ hãi, chỉ có một mình Du Miên, cô luôn hài lòng với vẻ ngoài đó cô muốn anh luôn lạnh lùng như thế, bởi vì đó mới là Hà Phi của cô, một Hà Phi tàn nhẫn vô tình, để cô yên tâm không ai có thể cướp mất anh đi, đúng là có chút điên khùng và ích kỷ nhưng cô thích.

Du Miên lặng lẽ rời đi và ngoài trời chút gió rung cây vài chiếc lá rơi lã chã xuống mặt đường. Tĩnh mịch và cô quạnh.