Chương 64: Món quà

Quán nhậu ngoài lề đường ồn ào, đông người, một tên ăn mặc bụi đời ngồi xuống và nghe điện thoại:

Alô! Em nghe nè đại ca.

Cô ta thế nào rồi?

Vẫn đang lẩn trốn, chạy rất nhanh như con chuột.

Mày cứ quan sát thêm đi, không được làm tổn hại cô ta nếu tao chưa cho phép. Nó mà mất sợi lông nào mày chuẩn bị chết.

Biết rồi đại ca. Nói mãi, nhận tiền rồi phải làm đúng yêu cầu chứ.

Vừa kết thúc cuộc gọi, uống 1 ly bia thì thấy Lan Chi đi ngang, anh ta suy nghĩ:

Không phải chứ, mới nhắc đã xuất hiện rồi. Con nhóc này chết chắc linh lắm. Không biết con nhỏ này là ai mà lắm người tìm thế không biết.

Xong anh lại đứng lên đi theo dõi Lan Chi. Lan Chi vừa đi vừa suy nghĩ thì có điện thoại của Bách Lâm:

Alo, Bách Lâm em nghe nè!

Uhm em đang ở đâu? Anh qua gặp em một chút. Có quà cho em.

Em đang trên đường về nhà. Đang đi trên đường nè.

Anh thấy em rồi?

Uả..

Vừa quay ra thì thấy xe Bách Lâm dừng lại, Lan Chi nhìn cười rồi vào xe Bách Lâm:

Mấy bữa nay anh đi đâu vậy?

Anh đi công tác ở Bali gấp nên không báo cho em. Anh có quà gửi cho em và Uyển Nhi.

Chà chắc là Uyển Nhi thích lắm. Cô ấy thật sự rất tốt. Anh Bách Lâm nghĩ sao về Uyển Nhi?

Bách Lâm cười, một kiểu cười ấm áp nhưng đôi mắt trũng sâu vì phiền muộn:

Anh không biết, nhưng cô ấy là bạn em thì chắc là tốt rồi. Em đang nghĩ gì đó, đừng nói là làm mai mối cho anh nha.

Hahaha! Anh nghĩ sao? Được không?

Lan Chi nhìn qua anh, thấy anh im lặng, cô lại dùng ánh mắt mình nghi hoặc rồi cười khẽ:

Xem anh kìa! Bối rối? Thật đúng như em nghĩ về anh trước giờ nha, một Bách Lâm lòng dạ sâu sắc. Đôi lúc em cũng muốn hiểu anh lắm, nhưng em không thể hiểu được anh.

Bách Lâm vừa lái xe vừa trầm mặc:

Thì ra em nghĩ anh là như vậy sao? Sao em lại không thử hiểu anh?

Lan Chi cũng nửa đùa nửa nghiêm túc:

Hiểu lòng người là một việc rất khó, em không có khả năng có thể nhìn thấu được anh.

Vẫn giọng nói ấm áp ôn nhu nhưng cũng có phần chất vấn:

Nếu em muốn hiểu thì sẽ có cách để hiểu mà thôi, trù khi em hoàn toàn không quan tâm anh, với lại chúng ta đâu phải mới quen vài ngày. Sao em không nhìn ra được đối với tình cảm của anh là gì chứ!

Đúng nhỉ, em nhớ không lầm thì ít nhất cũng khoảng 6 7 năm.

Bách Lâm bất giác cười và hỏi một câu khiến cả hai rơi vào im lặng:

Chính xác là 6 năm 8 tháng, sắp 7 năm rồi và em nhớ gì không Lan Chi?

Tỏ vẻ ngạc nhiên để đánh trống lảng chuyện khác, cô không muốn bị bí bách trước sự tra khảo của Bách Lâm, tuy anh ta nhu tình nhưng chính sự nhu tình đó khiến cô ngột ngạt:

Em quên gì rất quan trọng sao?

Anh đã từng nói với em là hãy làm bạn gái anh ít nhất 10 lần rồi. Nhưng em luôn từ chối đó, nhớ không?. Em cũng ít có nhẫn tâm lắm á. Người khác không biết tưởng em không có trái tim.

Lan Chi nhìn ra ngoài cửa kính, ánh đèn đường soi sáng theo dòng người cô nói nhẹ nhàng với giọng hơi nhạt và buồn:

Bách Lâm à! Chúng ta cứ là bạn bè như vậy sẽ tốt hơn! Anh nên có một người thật sự hiểu anh. Anh tỏ tình với em kiểu đùa đùa thật thật vậy ai mà biết lúc nào thật lúc nào giả chứ.

Uhm em nghĩ nó đùa giỡn thì cứ cho nó là vậy đi. Dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên bị em nghĩ như vậy.

Anh đừng giận nha. Anh vẫn là một người bạn quan trọng với em. Em chỉ nghĩ được vậy thôi. Nếu anh có nghĩ đến Uyển Nhi thì nói với em, em sẽ giúp sức cho.

Thôi không nói mấy vấn đề này nữa.

Bách Lâm nheo mắt nhìn qua cô sao đó trở lại trạng thái bình tĩnh, anh nghĩ thầm:

Người quan trọng sao? Hay đấy! Không muốn yêu đương nhưng lại muốn gieo cho người khác hy vọng… rất tốt!

Bách Lâm lại cười không nói gì nữa, xe vẫn đi trên đường, còn tên theo dõi lúc nãy thì đứng giữa đường chống nạnh và chửi:

Khốn thật! Lần này lại chẳng có tin gì. Nhưng mà thú vị ở chỗ cô ta lại đi với tên đó.

Về tới chung cư của Lan Chi thì gặp Uyển Nhi cô đang bước vội vàng, Lan Chi bước xuống cầm theo túi quà, và chạy tới Uyển Nhi:

Nhi ơi! Xem nè!

Chìa món quà ra trước mặt, Uyển Nhi cười nhìn qua thấy Bách Lâm trong xe anh giơ tay chào và cười với cô rồi lái xe đi, Uyển Nhi nhìn theo rồi quay qua hỏi:

Cái gì đây?

Anh Bách Lâm đi công tác ở Bali về mua tặng bạn đó.

Nào lên nhà đi, hôm nay mình muốn được ngủ một giấc cho thoải mái.

À chủ nhật này mình tự đến nhà thờ nha. Mình đi với một người bạn.

Uyển Nhi ngạc nhiên nhìn rồi hỏi:

Ai thế?

Nguyên Phong.

Lan Chi mình đã nói với bạn rồi phải cẩn thận với anh ta.

Nhi yên tâm đi mà, không có phải như Nhi nghĩ đâu.

Uyển Nhi im lặng đi lên nhà với Lan Chi, tay cầm món quà của Bách Lâm mà lòng vô cùng ngổn ngang, cô đang lo lắng cho bạn mình có tình ý với người khác một người lẽ ra cô cần phải đề phòng, Uyển Nhi không biết tại sao trong lòng có điều gì đó bất an, nhưng chưa xác định là tốt hay không, rồi lo lắng bản thân mình sao lại bắt đầu phát sinh cảm giác với Bách Lâm. Lan Chi quay qua hỏi:

Bạn đang suy nghĩ gì vậy?

Uyển Nhi lắc đầu bước ra thang máy vào nhà, còn Lan Chi thấy chút hụt hẫng nhìn theo:

Uyển Nhi làm sao thế nhỉ?

Vừa vào nhà Uyển Nhi ngồi vào bàn mở máy tính lên viết bài báo, nghe điện thoại liền đứng dậy:

Được tôi đến ngay! Chờ tôi….

Ra ngoài và khóa cửa lại chạy đi ra thang máy, Lan Chi đứng trong nhà tầng 3 nhìn xuống thở dài.

Uyển Nhi! Giờ này mà bạn còn đi đâu? Cô gái này chắc lại đi săn tin.

Trên đường về Bách Lâm nghe điện thoại:

Alô con chào bác gái!

Chào cậu! Lan Chi, con bé nó vẫn ổn chứ?

Dạ cô ấy vẫn ôn. Cháu mới vừa gặp cô ấy.

Chủ nhật này tôi sẽ gặp cậu. Địa chỉ tôi sẽ nhắn sau.

Dạ! Bác lên đây có việc gì ạ?

Việc riêng, đừng cho Lan Chi biết.

Dá cháu hiểu rồi.

Tắt máy, Bách Lâm đăm chiêu suy nghĩ một tay lái một tay gõ vào vô lăng chạy đi trong dòng xe và ánh đèn đường nhàn nhạt có lúc sáng, lúc tối như trong lòng anh.