Chương 62: Theo đuổi 2

Một thành phố ồn ào hoa lệ trong buổi sáng tấp nập người qua, Lan Chi ngồi trên xe buýt đến chỗ làm lại thả hồn theo gió mây, vừa bước xuống xe thì gặp Thế Tâm, anh chàng vẫn kiểu hóm hỉnh vui tươi:

Ây da! Chào người đẹp! Ngày nào em cũng đi bằng xe buýt à? Sao không sắm chiếc xe máy mà đi hoặc là tìm một anh tài xế đi.

Lan Chi cười đùa lại:

Em thích đi phương tiện công cộng, bảo vệ môi trường. Anh đừng đùa! Em không đủ tiền trả lương cho tài xế đâu.

Thế Tâm cười hề hề rồi sọt tay và túi quần hỏi thăm:

Lan Chi, anh chưa bao giờ nghe em kể về gia đình. Nhưng anh nhìn em thì có lẽ gia đình em không tầm thường như em nói. Có thể bật mí một chút được không?

Lan Chi bấm nút thang máy lên lầu 48, rồi cười, nhìn qua vẻ mặt thân thiện khôi hài của Thế Tâm và nhẹ giọng::

Anh à! Anh xem nhiều phim quá rồi đó. Chuyện gia đình thì phần đó khi nào có thời gian em kể cho, giờ nói chuyện chính nè sắp tới có cuộc hợp với tổng công ty, chúng ta cần trình bày các hạng mục nào?

Thang máy mở ra, Thế Tâm cầm tài liệu cùng với Lan Chi vừa đi vừa nói;

Báo cáo hết bao gồm câu chuyện hợp tác với tập đoàn họ Trần. Và dự án xây dựng bệnh viện. Nhưng không biết là phút cuối có thêm yêu cầu gì nữa không thì chưa biết.

Mà sao bên tổng công ty phải làm như vậy? Tình hình ở Việt Nam 2 năm gần đây em thấy khá ổn mà.

Anh không biết được. Jack đang đau đầu vì có thông tin có một bức email gửi vào hòm thư của tổng công ty bên UK nên họ muốn qua để tham chiếu vài vấn đề.

Email? Email sao?

Email tố cáo nói Jack lập quỹ đen và lợi dụng tài nguyên công ty để rửa tiền.

Lan Chi cười ngỡ ngàng:

Trời đất! Có chuyện này luôn. Vậy mình phải làm sao anh?

Thế Tâm và Lan Chi ngồi xuống nói tiếp:

Tại em không biết thôi, tập đoàn họ Trần là mục tiêu của công ty chúng ta. 2 năm trước Jack từng đàm phán với Nguyên Phong Tổng giám đốc bên đó, nhưng thất bại anh ta không chịu hợp tác.

Lan Chi ngạc nhiên:

Nhưng mà bây giờ anh ta đổi ý? Nhưng sao lúc đó anh ta không đồng ý? Điều kiện không thỏa đáng à?

Ừ! Đúng là có một chút không thỏa đáng. Thời thế thay đổi thì vận mệnh công ty cũng thay đổi, mấy năm nay tập đoàn đó cũng gặp chút rắc rối, hơn nữa vụ án triệu đô của SSG vẫn chưa xong, cho nên anh ta muốn chọn mình làm người hợp tác.

Lan Chi thơ dài suy nghĩ rồi hỏi bâng quơ:

Vậy chuyện SSG có liên quan đến chúng ta không? Thật là trùng hợp đó anh Thế Tâm.

Thế Tâm ngạc nhiên nhìn cô và cười:

Này cô bé! Xem phim hình sự nhiều quá rồi hả? Jack không có làm mấy chuyện đó đâu. Với lại 2 năm nay chúng ta cũng phát hiện lâu lâu cũng có một bàn tay nào đó phá hoại, nhưng có điều không biết là ai.

Lan Chi lại thấy chẳng an lòng suy nghĩ, Thu Lan lại đứng từ xa nhìn suy nghĩ:

Nhất định cô ta có vấn đề. Làm sao để tìm ra được bí mật của cô ta. Mình phải làm gì đó trước khi quá muộn.

Lan Chi nhận được một lời chúc của Nguyên Phong:

Chúc cô ngày mới tốt lành! NP.

Lan Chi lại thấy trong lòng có chút xao động, đây là cảm giác gì đây? Cô đã rung động rồi sao? Qua rồi tuổi mộng mơ nhưng mà cô vẫn xao xuyến trong lòng bởi Nguyên Phong. Nhưng mà cuộc tình này làm sao phát triển được đây, liệu rằng nỗi đau ngày trước có phôi pha hay lại nếm trải thêm những dư vị của tình yêu nghiệt ngã này.

Ngồi và mở máy tính ra làm việc thời gian cứ trôi.

—-------------------------------------------------

Bách Lâm và Quang Tuấn về đến sân bay, Định Quân cũng vừa ra khỏi khu vực nhận hành lý, vô tình Định Quân đυ.ng phải Bách Lâm, Định Quân gật đầu:

Sorry!

Bách Lâm lắc đầu, rồi bước đi, Định Quân đeo kính đen, trang phục quần jean áo jacket da, giầy thể thao trong rất ngầu. Phía xa là Hà Phi, Hà Phi lướt ngang qua Bách Lâm, hai người chưa chạm mặt nhau. Họ là bạn hay là thù? Chưa biết được nhưng mà người bạn duy nhất của Hà Phi đã về, hai người vẫy tay nhau và cười, Định Quân cười:

Vất vả cho cậu thời gian qua. Cậu vẫn ổn hả?

Tôi vẫn ổn. Tôi chờ anh lâu quá rồi đấy.

Vừa định nói thêm thì đằng sau một cô gái xuất hiện:

Chào anh!

Hà Phi ngạc nhiên:

Du Miên sao cô lại…!

Du Miên lạnh lùng nói:

Là ba anh kêu tôi về đây để lo cho anh. Ông ấy nói anh sẽ cần đến tôi.

Nhưng…tôi thì sao phải cần đến cô?

Anh có chắc là anh sẽ không cần? Đừng cho mình là đúng nữa. Anh nên nhớ tại sao tôi phải có mặt ở đây.

Định Quân ra hiệu lắc đầu:

Chúng ta về nhà nói chuyện đi.

Trên xe Bách Lâm xem các báo cáo về khảo sát dự án bệnh viện, quay qua nói với Quang Tuấn:

Sắp xếp cuộc hẹn tối nay với ông chủ khu đất đó. Tôi muốn lấy nó trước khi quá muộn.

Thôi được.

Bên xe của Hà Phi, anh im lặng, Du Miên cười khẩy:

Anh đừng lo, tôi không cản trở anh đâu, ba anh nói tôi có thể tạm thời là bức bình phong cho anh. Tôi và ba anh có thỏa thuận nên anh không cần bận tâm chuyện tôi ở đây. Anh muốn làm gì là quyền của anh. Dù chúng ta đã ly hôn nhưng vẫn còn thỏa thuận làm việc mong anh đừng lấy tư thừ với tôi mà làm ảnh hưởng kế hoạch của ba nuôi anh. Anh không cần ghét tôi đến vậy.

Tùy cô! Tôi hy vọng cô làm những việc nên làm.

Hà Phi với Du Miên cứ giương cung bạt kiếm, trả treo lạnh lùng như vậy tuy đã từng có thời gian là vợ chồng hợp đồng để hợp tác trong nhiều phi vụ làm ăn nhưng hai người vốn không hợp tính nhau nên luôn bất hòa, Hà Phi không yêu Du Miên nhưng Du Miên thì khó mà đoán biết được.

Cô ta luôn thể hiện sự lạnh lùng không một nụ cười trước mặt anh, gương mặt cô xinh đẹp nhưng lại khiến người ta có cảm giác cô là một mỹ nhân mặt lạnh vô tình không có trái tim.

Trái tim của cô đã bị người đàn ông bên cạnh tổn thương đến không còn mảnh lành lặn nào nên cô không quan tâm đến cái gì là cảm xúc, chỉ làm việc theo mệnh lệnh.

Đó cũng là một sự tra tấn tận sâu trong lòng cô.