Thời gian sớm tối lại trôi qua…
Buổi sáng sớm với nhịp sống sôi động ồn ào như bao ngày, ánh nắng vẫn chiếu rọi qua màn cửa, Lan Chi vẫn cuộn tròn trong chăn thì điện thoại báo thức đến giờ đi làm, ngồi dậy rũ rượi gương mặt ngô nghê nhìn rất đáng yêu, bước xuống giường cô nhanh chóng chuẩn bị quần áo và vào phòng tắm vệ sinh cá nhân. Như thường lệ cô đi xe buýt nhưng hôm nay có một bất ngờ dành cho cô. Khi bước xuống thì Nguyên Phong ở dưới nhà chờ cô, Lan Chi cười ngạc nhiên gương mặt ửng hồng:
Chào ánh sao anh biết tôi ở đây?
Nguyên Phong cười:
Tôi có cách riêng của tôi.
Anh đến tìm tôi sớm như vậy là…?
Xem cô kìa! Chúng ta là bạn mà phải không? Tôi có thể mời cô ăn sáng được không?
Lan Chi vui vẻ, trong lòng rộn ràng:
Được chứ!
Hai người lên xe ngồi và Nguyên Phong cười, đây là lần đầu tiên anh chủ động chăm sóc với một cô gái từ khi anh về nước đến nay. Lan Chi ngồi vào xe cảm thấy có một cái gì đó đọng lại trong lòng cô, nhưng cô không thể diễn tả được cảm giác này.
Trong lòng quá đỗi ngổn ngang.
Đó là thứ dư vị gì cô chưa xác định rõ nhưng trong lòng suy nghĩ đã hình thành một chút cảm xúc vẩn vơ của kẻ bắt đầu yêu.
Trên xe vẫn là sự im lặng nhưng mà kìm lòng không được cô chợt nhìn qua Nguyên Phong một chút, cô muốn đánh giá người đàn ông có gương mặt tuấn tú này xem ra có chút lạnh lùng nhưng không làm mất đi sự ấm áp vốn có.
Rất nhanh cô thu hồi ý nghĩ lại quay mặt đi nhìn ra bên đường, dòng người cứ tấp nập trên đường giữa phố phường phồn hoa. Đột nhiên Nguyên Phong lên tiếng hỏi cô:
Cô thích uống loại cà phê như thế nào?
Lan Chi nhẹ nhàng cười rồi trả lời:
Tôi thích loại cà phê có hương thơm của thảo mộc một chút, có thêm chút sữa thì sẽ ngon hơn. Tôi vẫn thích uống cà phê hương vị việt Nam hơn. Lúc còn ở London tôi cũng thường tìm kiếm hương vị Việt. Thật ra tôi không có quá nhiều yêu cầu về ăn và uống. Ngược lại còn anh? Anh thích như thế nào?
Nguyên Phong vẫn chầm chậm lái xe vì có lẽ đường đông đúc nên di chuyển khá vất vả, sau đó anh nói với cô:
Espresso! Một hương vị của sự đam mê xen lẫn phức tạp và khám phá.
Lan Chi nhìn anh một tia nhìn đầy phán xét sau đó hai người im lặng không nói gì nữa.
Tại Bali,
Trong một khách sạn, vắng vẻ nhưng xa xỉ, Bách Lâm đơn phương bước vào, đi đến một căn phòng bí mật, ngoài cửa có vệ sĩ toàn thân mặc đồ đen đeo kính đen, cản trước cửa, sau khi kiểm tra anh không mang vũ khí sắc nhọn hay hàng nóng gì thì mới cho anh vào, bên trong căn phòng một người bí ẩn ngồi xoay lưng lại với anh. Anh nhẹ nhàng bước tới hỏi:
Là ông muốn gặp tôi?
Người đàn ông cười:
Cậu đúng là giữ đúng lời hứa, rất đúng giờ và tuân thủ nguyên tắc, tôi rất thích.
Bách Lâm mặt không đổi sắc, người đàn ông ra hiệu cho đàn em đưa một tập tài liệu:
Cậu xem qua sẽ hiểu.
Bách Lâm nhíu mày:
Không thể nào? Không thể nào?
Người đàn ông cười:
Đây là sự thật, cậu trai trẻ đừng quá xúc động.
Tại sao ông lại giúp tôi? Ông có ý gì?
Chuyện này cậu không cần biết, chỉ là cậu nên nhớ, sẽ có một ngày tôi trở lại tìm cậu, lúc đó cậu sẽ hiểu được mục tiêu của tôi. Trước hết coi như phần tài liệu này là quà gặp mặt.
Mấy tiếng sau,
Bách Lâm ngồi ở bãi biển và nhìn xa xăm. Quang Tuấn hỏi han:
Anh! Anh nghĩ sao về thông tin ông ta cung cấp?
Bách Lâm trầm tư:
Tôi cần phải suy nghĩ thêm, nhất định tìm lại được tài xế năm xưa. Người nhân chứng duy nhất.
Vụ án quá lâu hơn 20 năm chứ không ngắn, liệu chúng ta có…
Tôi sẽ không từ bỏ đâu, phải làm sáng tỏ mọi chuyện. Cậu biết hai mươi lăm năm qua tôi sống khổ sở thế nào không?
Em biết. Thôi được em sẽ sát cánh cùng anh. À lâu mới có dịp đến đây chúng ta đi dạo chơi với mua một ít đồ đi.
Bách Lâm cười:
À! Tôi sẽ mua sau, cậu cứ mua trước đi. Cậu cứ đi chơi đi ngày mai chúng ta bay về.
Okay! Anh không cần nghĩ quá nhiều, em sẽ giúp anh.
Quang Tuấn đi khỏi đó, lòng Bách Lâm lại thấy nặng trĩu:
Là ông ta gây ra tai nạn cho ba mẹ mình sao? Là chính ông ta đã gϊếŧ cả hạnh phúc gia đình mình sao? Được lắm Trần Nguyên Lộc, ông sẽ phải trả giá cho những việc mà ông làm.
Anh đang nhìn từng con sóng vỗ vào bờ, anh đứng dậy bước những bước dài dưới ánh nắng soi rọi vào anh, một chút mông lung, một chút lạ lùng. Lòng anh ngổn ngang, trả thù và lấy lại những gì đã mất, anh lại có lý do để một lần nữa sống ác với người khác và ép buộc bản thân phải đi thẳng về phía trước không lùi bước.
Anh đi dạo mua được một số quà lưu niệm cho Lan Chi, Trúc Ngọc và Uyển Nhi.
Bách Lâm trong lòng suy tính rất nhiều nhưng không suy tính đến chuyện Lan Chi và Nguyên Phong sẽ là một bi kịch tiếp theo dù không mong chờ nhưng anh lại thấy có chút không an lòng.
Căn hộ,
Uyển Nhi đang nấu ăn trong nhà, hôm nay cô rảnh nên ở nhà nấu ăn tối, đang loay hoay thì có tiếng gõ cửa phòng, bước ra mở cửa thì thấy Lan Chi cười và giơ lên 1 túi trái cây:
Hi, hôm nay mình qua đây chơi với bạn nha.
Uyển Nhi vui vẻ:
Okay mình đang nấu ăn đây. Sẵn tiện ăn cùng mình luôn đi.
Okay. Hôm nay sao tự nhiên sao lại nấu ăn vậy? Mình thấy Nhi có chút lạ lạ nha. Có phải đang yêu ai không? Kể mình nghe đi.
Lan Chi ngồi xuống, vẻ mặt tươi cười, Uyển Nhi cười nói:
Thôi đi cô nương, cô đi mà lo chuyện của mình đi thì hơn. Mình mới thấy bạn lạ lạ đó. Sao hôm nay có chuyện gì mà qua đây với vẻ mặt vui vẻ thế?
Lan Chi vui vẻ vừa cắn miếng táo vừa nói:
Hì hì! Thì là hôm nay mình gặp lại Nguyên Phong, anh ấy đến tìm mình. Mình và anh ấy có một buổi nói chuyện khá thú vị đó. Anh ta cũng không như lời đồn bên ngoài.
Uyển Nhi nhìn rồi cười và đùa một chút:
Mình nghe đồn anh ta là sát thủ tình trường đó, bạn cẩn thận đi. Coi chừng lọt lưới tình thì nguy hiểm.
Lan Chi ửng đỏ hai bên má rồi phủ nhận:
Không phải như bạn nghĩ đâu mà. Lưới tình gì chứ. Không có đâu.
Uyển Nhi buộc miệng hỏi Lan Chi:
Này, có phải như mình nghỉ không thì còn tùy nha. còn anh Bách Lâm? Bạn có nghĩ gì về anh ấy không?
Lan Chi bất giác chùng xuống và nói:
Bách Lâm à? [trầm mặc] Một Bách Lâm có lòng dạ sâu như vực thẳm e là mình không hiểu nổi và cũng không dám bước vào cái hố sâu đó đâu. Cùng lắm thì chỉ để trong lòng như một sự kính trọng đi. Còn yêu đương thì bỏ qua đi.
Uyển Nhi lại nhắc nhở và cũng là thăm dò:
Nhưng mà theo mình thấy anh ấy quan tâm đến bạn rất nhiều mà nhỉ? Bạn không có chút rung động nào à? Nhiều năm rồi mà bạn không yêu ai sao?
Lan Chi lắc đầu ăn táo tiếp rồi nói:
Chuyện tình cảm khó nói lắm, đối với Bách Lâm mình thấy rất xa lạ tuy quen biết nhiều năm nhưng mình không hiểu anh ấy. Nhiều năm trước mình cũng từng nghĩ thử cho mình và anh ấy cơ hội xem sao, nhưng cơ bản bạn cũng thấy rồi là không được. Với lại không biết sao mà trong lòng mình rất trống rỗng không có cảm xúc gì khác với anh ấy. Cái cảm xúc rung động không có thì không thể yêu được bạn hiểu không?
Uyển Nhi trêu chọc:
Bạn và anh ấy gặp nhau như thế nào? Kể mình nghe xem. Ly kỳ không?
Lan Chi không muốn nói nhiều vế Bách Lâm nên gượng gạo:
Chuyện cách đây cũng khá lâu, lúc mình chưa đi du học và... Mà thôi đi sao hôm nay bạn lại hỏi chuyện Bách Lâm nhiều thế. Anh ấy không xấu đâu, chỉ là bên trong lòng có quá nhiều bí mật. Bạn yên tâm đi anh ấy sẽ không hại mình đâu. Nhưng mình không có chút tình cảm yêu đương với anh ấy được. Nó thiên về cảm giác.
Uyển Nhi cúi xuống xắt vài cọng hành lòng suy nghĩ:
Tại sao bạn lại vô tâm như vậy chứ. Rồi cô lại suy nghĩ [Tại sao mình lại nghĩ đến vấn đề này như vậy. Mình rốt cuộc bị làm sao nhỉ? Điên rồi…}
Lan Chi đứng lên bước ra balcon nhìn ra ngoài, lòng cô cũng phức tạp ngổn ngang cảm xúc.
Uyển Nhi đã bắt đầu có sóng trong lòng, một ngọn sóng gợn nhẹ vào trái tim cô, có lẽ cô đã thấy thích Bách Lâm, nhưng đó lại là cảm giác chưa phải là yêu, vậy nó là cái gì? Lại một người nữa lừa dối chính mình. Điều khờ dại nhất của con người là không dám nhìn thẳng vào lòng mình, phủ nhận sự thật và chối từ những cảm giác mà mình có để rồi nhận kết quả vô cùng thương tâm.
Đúng! Không ai hiểu được mình bằng chính bản thân mình, nhưng mà con người thường hay che giấu nội tâm của mình. Lan Chi cũng vậy mà Uyển Nhi cũng vậy. Rồi đây mỗi người sẽ phải thấu cảm cho những nỗi lòng đó, bình yên hay xót xa e rằng họ phải đánh đổi rất nhiều thứ mà thời gian sẽ trả lời cho họ.
Trong phòng vang lên lên bài hát cũ, giai điệu nghe rất tình cảm khiến người ta lắng đọng. Cảm xúc của hai cô gái vô cùng phức tạp, khổ đau và hạnh phúc đan xen nhau.
Biệt thự nhà họ Trần,
Nguyên Phong đang ngồi trong phòng chơi một bản nhạc tình Mưa Hồng, hát nghêu ngao thì có tiếng gõ cửa phòng:
Nguyên Phong nè! Mẹ vào được không?
Dạ mẹ vào đi.
Bà Dao Anh bước vào bưng theo chén chè tổ yến và đặt xuống bàn nói nhỏ nhẹ:
Mẹ nấu chè tổ yến cho hai anh em con ăn, bổ sung chất dinh dưỡng, dạo này mẹ thấy con có vẻ mệt mỏi.
Dạ con cảm ơn mẹ.
Bà Dao Anh buộc miệng hỏi lại:
Cuối tuần này cả nhà chúng ta điều phải qua nhà Ngọc Diệp tham gia tiệc sinh nhật nhé. Con bé nó mới gọi cho mẹ hồi chiều và nói là đã đưa thiệp mời cho con rồi.
Dạ! Con biết rồi, hôm đó con sẽ đi cùng cả nhà.
Nguyên Phong à, mẹ thấy đã đến lúc con nên nghiêm túc với các mối quan hệ của mình, mẹ thấy con bé Ngọc Diệp ngoan ngoãn, tài giỏi, xinh đẹp, con nên mở lòng mình ra đón nhận nó đi. Con cũng nên cất hết hình cô gái này đi. Cô ta cũng đã mất nhiều năm rồi, con cũng nên hiểu cho gia đình một chút.
Tay chỉ vào các bức hình của Jessica bà khoanh tay lại và thở dài.
Nguyên Phong cười với mẹ mình:
Mẹ à, con biết mà, mẹ cứ để cho con suy nghĩ. Với lại chuyện của Jessica mẹ cứ để con lo, mẹ đừng nghĩ nhiều con biết nên làm gì mà.
Con đó nghe, đừng tưởng con nghĩ gì mẹ không biết sao. Con chỉ toàn nói suông cho mẹ yên tâm. Dạo này công ty có vẻ không được thuận lợi có đúng không? nên ba con và con điều trầm tư như nhau. Mẹ thấy...con nên…
Nguyên Phong vốn dĩ rất hiếu thảo, nhìn mẹ mình lo lắng anh nắm tay bà Dao Anh và nói nhẹ nhàng:
Mẹ yên tâm đi, không sao đâu, công ty chỉ có chút chuyện nhỏ. Mẹ không nên lo lắng.
Thôi được rồi, mẹ sang thăm anh hai con đây. Con ăn chè đi nhé.
Dạ vâng con biết rồi.
Bà Dao Anh bước nhẹ ra cửa, đóng cửa lại, anh lại đứng dậy bước ra cửa sổ đứng nhìn ra ngoài nhìn xa xăm.
Mình phải làm gì mới đúng đây.
Đang suy nghĩ thì có tin nhắn điện thoại. Nhiều năm qua anh vẫn tin rằng Jessica vẫn còn sống bên cạnh anh, nhiều người nói anh hãy từ bỏ nhưng mà anh không hề bỏ được chấp niệm của mình cho đến khi anh gặp Lan Chi anh lại có vô vàn cảm xúc, anh cũng thấy bất ngờ vì nhìn tin nhắn của cô, anh mở ra đọc:
Chào anh! Anh đã ngủ chưa?
Anh trả lời cô và hai người trò chuyện với nhau vui vẻ. Mỗi người điều cười khi đối phương trả lời tin nhắn.
Lan Chi đọc tin nhắn cuối cùng:
Hẹn cô chủ nhật tuần sau ở nhà thờ nhé.
Trong lòng cô bắt đầu thổn thức, mỉm cười nhẹ nhàng trả lời:
Tôi đồng ý.
Nguyên Phong vẫn đứng nhìn ra ngoài trời, khu biệt thự sáng ngời, anh thấy lòng mình à không hình như trái tim anh đã bớt cô đơn, ánh mắt ngời sáng lên một niềm tin về tình yêu có thể nảy mầm từ đây, anh đã cô đơn quá lâu rồi cũng nên cho mình cơ hội bước tiếp.
Lan Chi thì nằm trên giường cười và cất điện thoại đi, bỏ mặc ngoài kia có bao nhiêu cạm bẫy và nguy hiểm đang chờ mình.
Trong một câu lạc bộ LGBT đang vui vẻ,
Khôi Nguyên đang tay trong tay với một anh chàng hot boy, đang uống rượu thì có một người và đám tùy tùng ăn mặc lịch sự tới ra hiệu mời mọi người đi ra và nói chuyện riêng với cậu, Khôi Nguyên bất ngờ:
Anh là ai?
Hà Phi tay rót rượu và đẩy ly về phía Khôi Nguyên:
Nào uống đi! Uống xong ly này rồi ngồi nói chuyện.
Anh!.....
Hà Phi trong bộ vest màu nâu, thân người ngã ra đằng sau, gương mặt chuẩn soái ca, mái tóc màu hung đỏ phản chiếu dưới ánh đèn mờ làm cho anh càng có khí chất. Khôi Nguyên cầm ly rượu lên uống và đặt xuống, gắt giọng:
Sao nào? Bây giờ anh có thể nói rồi. Anh là ai và muốn gì?
Hà Phi vỗ tay, cười và uống cạn một ly rồi nói:
Hay lắm không hổ danh là thiếu gia nhà ông Trịnh Viễn.
Anh biết tôi là ai rồi thì anh cứ nói thẳng ra. Anh cần gì ở tôi hay là công ty tôi?.
Hà Phi bắt đầu nói, một chất giọng trầm ấm và thu hút, vẻ ngoài khí chất lạnh lùng của anh khiến người đối diện e dè:
Bình tĩnh một chút nào, anh đừng kích động như vậy chứ. Khiến tôi cũng cảm thấy sốt ruột theo đó. Tôi biết anh được sắp xếp hôn nhân với tiểu thư tập đoàn Ngô Thụy đúng chứ? Nhưng mà không may cuộc hôn nhân đã không thành, cô ta đã bỏ chạy, và tôi còn biết anh luôn khao khát được tự do với cuộc sống của mình, thậm chí đang âm mưu muốn rời khỏi gia tộc một cách êm đẹp. Tôi nói không có sai chứ? Anh Dany.
Khôi Nguyên đang cồn cào trong người:
Thật ra anh là ai thế! Sao lại biết nhiều chuyện của tôi?
Hà Phi cười nụ cười lạnh lẽo:
Tôi sẽ giúp anh tác thành ý nguyện của anh.
Khôi Nguyên là con nhà tài phiệt nên rất nhanh đoán ra ý đồ của Hà Phi:
Tôi không biết anh là ai nhưng có lẽ anh đã biết quá rõ chuyện gia đình nhà tôi, nếu tôi nói không với anh sợ rằng tôi không thể bước ra khỏi đây, thôi được anh có điều kiện gì?
Hà Phi cười, quay ra hiệu cho nhân viên mình đưa một bản thỏa thuận, các điều khoản bao gồm là cổ phần trong tập đoàn họ Trịnh và rút khỏi dự án xây dựng bệnh viện. Khôi Nguyên đọc xong cười:
Anh cho rằng tôi sẽ từ bỏ tất cả ở đây để chạy theo tiếng gọi của trái tim mình à, và tôi sẽ bán đứng gia đình để giúp anh à? Anh coi thường tôi quá đấy.
Hà Phi đóng tập tài liệu lại và gõ vào 3 lần, vẫn cái chất giọng điềm tĩnh:
Có coi thường hay không thì chưa biết. Anh đừng quyết định vội. Hãy xem clip này trước. Hy vọng anh thích nó.
Khi thấy clip nóng của minh Khôi Nguyên thay đổi sắc mặt, Hà Phi lên tiếng:
Anh cứ cầm bản thỏa thuận này về nghiên cứu một tuần đi. Tôi sẽ tìm gặp anh vào tuần sau. Chúc anh buổi tối tuyệt vời bên cạnh cậu trai kia.
Nói xong Hà Phi đứng dậy cười rồi cùng vệ sĩ ra xe. Nhìn ra hai bên đường một màu ồn ào phố thị, Hà Phi thở dài. Anh đã bắt đầu lộ mặt và người tiếp cận đầu tiên lại là Khôi Nguyên.
Mục đích chính là ngăn cản mọi đầu tư vào dự án bệnh viện để anh ta trực tiếp đối đầu với nhà họ Ngô.
Anh phải dọn đường hết. Mối thù hận năm xưa anh không thể nào quên. Nhưng liệu chính ông bà Quang Đại có nhớ anh là ai, gia đình Lâm Tiến là ai không? Anh mang một nỗi hận suốt đời không thể quên. Anh hận họ biến anh ta thành một người không thể quay đầu. Biến anh ta thành một người lạnh lùng và cô độc.
Nhưng nếu chỉ có một mình anh nhớ đến mối hận này thì thật không công bằng Hà Phi cười lạnh trong lòng nói thêm “tất nhiên sẽ không để ông yên được”.
Khôi Nguyên bực bội uống tiếp một ly rượu và suy nghĩ. Rồi anh sẽ phải làm gì giữa gia đình mình và tình yêu thầm kín, cuộc sống tự do mà anh hằng mơ ước.
Anh chọn thế nào? Thế nào để được bình yên?