Chương 58: Anh em gặp nhau

Tại một quán cà phê sách có một anh chàng đang ngồi tô tô vẽ vẽ chân dung, Lan Chi bước vào order một ly latte nóng rồi ngồi xuống chờ nhận nước cô loáng thoáng nhìn qua thì thấy chân dung ấy là mình, ngạc nhiên nên bước đến khom lưng nhìn:

Hình đẹp đó nhưng không giống người thật cho lắm. Có cần tôi ngồi mẫu anh vẽ không?

Nguyên Bảo vừa vẽ vừa nói :

Sao cô biết tôi vẽ không giống?

Lan Chi cười:

Anh muốn vẽ tôi thì nhìn tôi mà vẽ nè. Tưởng tưởng không hay chút nào!

Nguyên Bảo nhìn lên cười, ngạc nhiên có, vui mừng có, bối rối có:

Ôi! Trời ơi! Là cô! Janet! Xin lỗi chưa được phép mà tôi đã...

Lan Chi cười và nói nhẹ nhàng:

Không sao đâu! Không ngờ lại được gặp anh ở đây.

Nguyên Bảo không vẽ nữa mà uống ngụm cà phê hỏi thăm:

À! Dạo này cô thế nào? Vẫn đang đi tìm tự do hả? Đã được tự do như cô muốn chưa?

[Cười]. Nếu mà dễ như anh nói thì hay rồi, trên thế gian có những thứ không phải chúng ta muốn là sẽ đạt được. Anh có biết không tôi đã từng nghe như thế này “càng nhiều mong cầu càng khiến tâm hồn càng tổn thương, vì hy vọng càng nhiều thất vọng càng sâu, nhưng nếu cuộc sống mà không có mong cầu thì quả thật đó không phải là cuộc sống ở thế gian này”. Theo tháp nhu cầu của một học giả Maslow, ông ta thiết lập ra một cái tháp biểu đồ nhu cầu, đánh giá đúng suy nghĩ trong lòng chúng ta, mỗi người điều có những nhu cầu khác nhau tùy vào các mức độ cuộc sống.

Cái cười của Lan Chi khiến anh cảm thấy thân thuộc của tình thân, chăm chú nhìn vào cô gái này nhưng cái nhìn này không chứ tạp niệm gì cả, đơn thuần anh chỉ xem cô như một cô em gái, anh bất giác nhìn kỹ cô, thấy cô nàng có đôi mắt đẹp nhưng ẩn chứa một thế giới buồn bã sầu muộn. Đột nhiên cô hỏi anh:

Theo anh nghĩ, những người sống nội tâm hay buồn hoặc cô đơn nhưng mà tại sao họ không thể nói ra hay chia sẻ nỗi buồn của mình bằng lời nói được.

Nguyên Bảo cười hiền lành:

Chắc có lẽ vì họ không thể diễn ta được hết nỗi lòng của mình bằng lời muốn dùng hình ảnh nói hộ lòng mình. Hoặc là một người hướng nội họ không có thói quen chia sẻ bằng lời, họ chỉ có thể dùng hình ảnh để biểu thị.

Lan Chi thở dài:

Tôi cũng ước mình được như vậy. Tôi muốn được nói hết nỗi lòng của mình. Nhưng …dường như không thể.

Uống một ngụm trà hoa đậu biếc, anh hỏi Lan Chi:

Cô đang gặp chuyện gì? Cô có biết chơi nhạc cụ chứ? Thử dùng âm nhạc để xoa dịu nỗi đau xem sao.

Lan Chi gật đầu:

Tôi thì cũng có một chút hiểu biết nhạc cụ, ngày trước có chơi Piano, violin nhưng lâu rồi không đυ.ng đến. Lần cuối cùng chơi là 7 năm trước. Bây giờ chắc không chơi tốt như xưa được.

Nguyên Bảo cười:

Chơi nhạc cụ cũng là cách thể hiện nỗi lòng đấy.

Lan Chi mỉm cười, rồi lại rơi vào im lặng, làm sao cô không hiểu được, chỉ là mỗi lần chơi nhạc cụ trong lòng không thoải mái. Vì sao không thoải mái? Vì những chuyện ngày xưa…cô không muốn nhớ tới chuyện đó, chuyện đó đã làm cô hối hận nhất, đang miên man trong dòng suy nghĩ thì đột nhiên Nguyên Bảo hỏi tiếp:

Cô chưa trả lời vấn đề tôi hỏi lúc nãy, vấn đề của cô là gì? Cô đang gặp trở ngại gì? Nếu cô xem tôi là bạn và tin tưởng tôi thì có thể chia sẻ. Tôi là một người kiệm lời nên sẽ không gây phiền phức cho cô đâu.

Lan Chi lắc đầu:

Câu chuyện của tôi….Dài lắm! Đến một lúc nào đó tôi sẽ nói cho anh biết.

Nguyên Bảo chăm chú nhìn cô rồi nhẹ giọng nói vài câu:

Tôi nghĩ rằng chúng ta phải trở thành những con người mà chính bản thân mình luôn khao khát. Cô khao khát điều gì thì Chỉ có chính mình mới làm được điều đó, không ai làm được điều đó cho mình cả. Nên tôi tin rằng sự lựa chọn của cô là đúng. Cô cứ đi theo sự lựa chọn của mình là được, còn lại cô đừng bận tâm người khác nghĩ gì về mình.

Lan Chi nhìn vào ly nước:

Thật ra mỗi người điều có những nỗi khổ riêng. Tôi sắp phải bước vào thế giới của một sự cạnh tranh đầy khốc liệt, mà ở đó sẽ kèm theo vô số việc khác nhau nhất là áp lực của thời gian, của công việc và những thứ không mong muốn xảy ra với bản thân tôi, có đôi lúc tôi thấy quá mệt mỏi.

Cũng đúng! Cuộc sống luôn không dễ dàng. Luôn tồn tại các vấn đề.

Lan Chi lại cười và uống một ngụm nước:

À! Khi nào xong thì tặng cho tôi bức tranh đó nhé.

Được chứ! Tôi vẽ nó để tặng cho cô mà. Yên tâm.

Hai người uống cà phê chuyện trò thoải mái. Ngồi sau lưng họ là một người đeo kính râm mặc áo như thám tử nhắn tin:

Cô ta đang ở đây? Có cần tôi...làm chút gì đó không?

Dượng tư của Lan Chi nhắn lại:

Cứ theo dõi rồi chờ thời cơ. Tốt lắm.

Ông Quang Đại, ba vợ của ông vẫn cử người xung quanh theo dõi, tôi e là phải tìm đối tác để giúp.

Ý ông là! Không xử lý được hay sao?

Ông cứ yên tâm tôi sẽ giúp ông để trả ơn vụ án 10 năm trước. Nhưng ông phải nhớ đã hứa gì với tôi.

Được rồi. Tôi sẽ không quên đâu. Con nhóc đó nó không thích mềm đâu phải cho nó một bài học nhớ đời. Còn không thì xử luôn đi.

Được. Nhưng theo tôi thấy có nhiều người đang tìm cô gái này lắm. ông định giải quyết thế nào.

Ông ngồi yên quan sát đi. Có gì thì báo lại cho tôi. Nếu tình hình không ổn cứ ngồi ngư ông đắc lợi là được.

Cúp máy cô tư của Lan Chi nói với chồng mình:

Thế nào rồi anh?

Chưa có tiến triển, nhưng mà mấy anh chị em nhà họ Ngô của em đã bắt đầu manh động.

Hiện tại bên anh hai thì thằng Vũ Minh nó đang muốn quấy rối trong công ty, nó đòi mẹ phải cho nó quản lý dự án đầu tư khu đất mà bên nhà họ Trịnh muốn dành.

Ông Gia Huy chỉ cười :

Đúng là thằng miệng hùm răng sứa, nó không làm được gì đâu. Em cứ yên tâm. Ngày mai anh đi Campuchia giải quyết vụ đấu thầu cho ba. Em ở nhà đi đâu đó chơi đi cho vui.

Bực dọc nói lại chồng:

Nè! Đừng có mà đem nợ về cho tôi nữa đấy. Mà chẳng phải cậu út nhà này đang đi Sài Gòn sao, anh biết nó đi vì lý do gì ko?

Không biết, nhưng chắc chắn là đi tìm lợi ích để về khoe thành tích.

Hay là anh thử tìm hiểu xem? Mình cũng phải biết nó như thế nào đẻ mà định liệu chứ.

Hiện tại mẹ rất tin tưởng nó, nên khả năng trong lần bầu cử hội đồng quản trị sắp tới mẹ sẽ thuyết phục ba cho nó làm Chủ tịch

Còn con bé Lan Chi? Anh không nghĩ nó sẽ là hòn đá cản đường mình à.

Không sao đâu. Có một chuyện anh vẫn còn đang suy nghĩ. Lâu nay nhà mình vẫn hay nghi ngờ về việc nó có phải con cháu nhà họ Ngô hay không? Anh sẽ ra sức tìm hiểu chuyện này.

Cố ổn không đó? Mà chuyện này không thể để ba biết, nếu không hậu quả không biết được đâu. Ba sẽ…

Yên tâm đi. Chúng ta làm bí mật mà. Ba sẽ không biết mà cho dù biết anh cũng có cách khiến cho nhà chúng ta không sao.

Gia Huy ngồi ngã ra sau ghế nhắm mắt suy nghĩ. Ông ta luôn muốn chiếm giữ sản nghiệp nhà Họ Ngô và đá bà Ngọc Trân đi để mà ông tự do hưởng thụ, nên ông đang tính nước cờ thủ tiêu Lan Chi giảm bớt gánh nặng.

Nhưng e rằng mọi chuyện đâu có đơn giản. Mình phải làm gì đây?

Lan Chi có quá nhiều người muốn gϊếŧ, muốn đẩy vào đường cùng, cô đã bỏ trốn vậy mà không tha cho cô, rốt cuộc cô có làm gì sai? sao lại nỡ đối xử với cô như thế. Lan Chi không hề biết rằng mỗi một hành động của mình điều được ghi lại để biến cô thành một con cờ trả thù tranh đấu đôi bên. Gương mặt nên thơ của cô thấp thoáng dưới nắng chiều lan tỏa một sức sống mãnh liệt.